"Hồng nhi!"
Vân Hoài Nguyệt bi thương hết lên vài tiếng, nhưng Tô Hồng cũng không tỉnh lại, cau mày nói với ám vệ: "Gọi ngự y!"
Ám vệ hơi chần chừ trong chốc lát, Vân Hoài Nguyệt cắn răng gào thét "Ta không thể sai khiến ngươi à! Nhanh đi mời ngự y!"
Sắc mặt Ám Vệ căng thẳng, lập tức phi thân mà đi.
Không ngờ rằng, Tam điện hả đối với Tiểu vương tử này vẫn còn rất quan trâm….
Vân Hoài Nguyệt trái lại nhìn Tô Hồng trên xe đẩy, vẻ mặt khôi phục bình tỉnh.
Hắn đưa tay nhẹ nhàng xẹt qua trán Tô Hồng, dừng tại mi tâm.
"Bởi vì, đây không phải là lúc cho ngươi chết."
Chỉ khi nào bị Tẫn Vô Song chính tay giết chết, mới có thể thực sự kết thúc mạng sống của Tô Hồng.
Một lát sa ngự y chạy đến, lập tức thả xuống hòm thuốc bắt mạch cho Tô Hồng, ngẩng đầu liền liền thấy vẻ mặt Vân Hoài Nguyệt nghiêm túc lại quan tâm, không khỏi càng thêm cẩn thận.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com