"Thất lễ rồi."
Trạch Nặc Tư lập tức cúi đầu, nhưng Tô Hồng vẫn nhìn thấy vệt ửng đỏ trên vành tai của hắn.
Tô Hồng đứng lên, sửa sang lại quần áo có chút nếp nhăn.
"Không cần xin lỗi, xin cảm tạ sự giải cứu kịp thời của ngài, có lẽ ngựa của ngài chưa quen người lạ ngồi lên."
Nghe lời ám chỉ, Trạch Nặc Tư lập tức nhớ tới lần trước khi hắn mang công chúa Bạch Tuyết ra ngoài, công chúa cũng đã từng cưỡi Thiểm Điện, nhưng khi nàng ta xuống ngựa Thiểm Điện cũng không lộ ra tia không thích.
Vương Hậu đã nhìn thấy cảnh đó, bà ấy có dụng ý riêng!
Trạch Nặc Tư ấp úng: "Thật ra…. Chia Chớp nó cũng không có….."
Tô Hồng nhàn nhạt liếc hắn,
Trạch Nặc Tư đem lời vừa định nói ra nuốt trở về trong bụng.
Thiểm Điện không phải không thích bà, thậm chí vì rất thích bà nên mới ở lúc bà xuống ngựa muốn cọ cọ bà.
Thế nhưng hắn cảm thấy không nên nói những lời này ra.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com