"Tô Hồng?" Khê Minh kêu to một tiếng, có chút kỳ lạ nhìn Tô Hồng đang thất thần.
Tô Hồng lập tức bừng tỉnh, vì che đi sự ngại ngùng của mình mà miễn cưỡng cười nói.
"Ừm, ta chỉ đang suy nghĩ, đứa nhỏ này, sau này sẽ được gọi là Thần núi gì đây…"
Khê Minh dừng lại, tựa như cảm thấy được Tô Hồng đã nói đến điểm quan trọng nào đó.
"Đúng rồi, ta là người tu hành từ mười phương, cuối cùng có đủ điều kiện thành lập thiền viện của mình ở nơi này, bây giờ chùa mới xây xong, ta vẫn còn chưa nghĩ ra được tên gọi…"
Trần Yết nhìn thấy tất cả, trong lòng không khỏi mỉa mai tên hòa thượng ngu ngốc này --- Đổi đề tài rõ ràng như vậy mà cũng không nghe ra?
Tên quỷ ngu xuẩn kia rõ ràng là đang có tâm sự.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com