Mục Diệc Thần theo bản năng lùi về sau một bước, tránh né cô ta.
Cau mày nói: "Tôi thật sự không ăn được, còn nữa, lát nữa tôi còn phải một cuộc họp gấp, không ăn kịp."
"Nhưng mà, chồng à… anh như vậy sao em có thể yên tâm được? Anh nhìn xem một chút đi, đây đều là đồ ăn anh thích cả, em còn cố ý bảo chị Trần làm món cá chua ngọt anh thích nhất nữa."
Lạc Thần Tâm cực lực thuyết phục.
Nhưng Mục Diệc Thần trước sau vẫn lạnh lùng, không hề bị lay động.
Nếu không phải vợ hắn căn dặn hắn, trước mặt Lạc Thần Tâm nhất định phải biểu hiệu tự nhiên một chút, thì hắn đã sớm gọi bảo vệ ném người này ra ngoài rồi.
Lạc Thần Tâm nói hết lời vẫn không khiến hắn động tâm, cô ta nhịn không được siết chặt nắm tay.
Cũng may, cô ta nhìn xa trông rộng, đã thêm một chút "hương liệu" vào trong cà phê.
Nói cách khác, hôm nay cô ta không hề đến không công.
"Lạc Thần Tâm, bây giờ tôi phải đi họp, tôi sẽ bảo anh Lượng đưa cô về…."
Support your favorite authors and translators in webnovel.com