Phó Hàn Tranh nở nụ cười sâu xa, không trả lời câu hỏi có thể mất mạng này.
Bà Phó không tiếp tục hỏi, bà đưa cho Hữu Hữu một miếng bầu, hỏi.
"Hai đứa đều vào đây, Carman Dorrance ngồi đó sẽ không cảm thấy lúng túng chứ?"
Cố Vi Vi cười nói: "Ông ấy không lúng túng đâu, lúc nãy ông ấy và cha đang đánh cờ khó phân thắng bại, bà nội đang đứng ra làm trọng tài."
"Như vậy thì tốt quá, tránh để cha con suốt ngày la hét trong nhà không ai đánh cờ với ông ấy, mẹ bảo cha con ra ngoài tìm bạn đánh cờ, ông ấy lại không chịu đi." Bà Phó cười nói.
Trong nhà, người duy nhất có thể chơi cờ cùng ông chỉ có Hàn Tranh, nhưng nếu anh không bận rộn làm việc, thì chính là ở bên cạnh vợ con, nào có tâm tư cùng ông chơi cờ gì chứ.
Ván cờ của Phó Thắng Anh và Carman Dorrance còn chưa phân thắng bại, bà Phó và người giúp việc đã chuẩn bị xong cơm bữa tất niên.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com