Hiếm khi ba người có thời gian tụ tập với nhau, cùng ăn bữa cơm ở Văn Hóa Thời Ức.
Kỷ Trình ăn uống no say xong thì một tay chống má mà nhìn hai người bạn ngồi trước mặt, không khỏi than thở hết lần này đến lần khác.
"Hai người nói xem, ai cũng ưu tú như vậy, bảo tôi phải sống thế nào đây?"
Mộ Vi Vi để tóc dài trông vừa tao nhã lại rạng rỡ, Lạc Thiên Thiên thì lại là thiên tài âm nhạc, khiến người vừa không xinh đẹp lại không ưu tú như cô cảm thấy rất áp lực.
"Đó! Lại bắt đầu rồi đấy." Lạc Thiên Thiên thở dài.
"Vi Vi đã có cuộc sống viên mãn rồi. Thiên Thiên, sau này nhất định cô cũng sẽ trở thành nhạc sĩ nổi tiếng, chỉ có mình tôi tới khi tốt nghiệp rồi cũng chỉ có thể làm giáo viên âm nhạc ở trường tiểu học mà thôi." Kỷ Trình đau khổ thở dài.
"Làm việc mình thích là được, đừng tạo áp lực lớn như vậy cho bản thân." Cố Vi Vi rót nước cho Kỷ Trình để an ủi.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com