"Em biết chứ." Cố Niệm Chi buồn bã nhìn phong cảnh phía xa, "Chờ bọn họ đi, em lại vào."
Cố Yên Nhiên, Dạ Huyền và Cố Tường Văn, nhìn ba người bọn họ ở cùng nhau mới thấy giống một gia đình.
Cố Niệm Chi có cảm giác bị cô lập, nhưng cảm giác này, cô không muốn tâm sự với bất kì ai.
Bởi vì cô cảm thấy hơi mất mặt…
"Em không thích bọn họ sao?"
"Không phải không thích, nhưng cũng không tới mức thích." Cố Niệm Chi thản nhiên trả lời rồi quay đầu nhìn Trần Liệt. Đôi mắt to tròn đen nhánh giống như hai quả nho đen, ngọt ngào mê người. Cô lắc đầu, nói: "Em không thân thuộc với bọn họ."
"Từ từ rồi sẽ quen thôi." Trần Liệt chỉ có thể an ủi cô như thế. Anh ta vỗ vai cô một chút rồi quay người định rời đi, Cố Niệm Chi lại nhẹ nhàng gọi anh ta lại, "Anh Trần này, rốt cuộc bệnh của ba em là thế nào ạ?"
Trần Liệt quay đầu nhìn cô một cái, cân nhắc từ ngữ để nói.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com