"Đương nhiên là lợi hại rồi… Được rồi, không giận anh nữa chứ?" Hoắc Thiệu Hằng lại hôn cô, ngữ khí thân mật như đang dỗ dành trẻ con vậy…
Ánh mắt của Cố Niệm Chi thoáng lóe sáng, cuối cùng cũng kịp hiểu ra là Hoắc Thiệu Hằng thật sự đang "dỗ dành" cô thôi.
Sự kích động lúc nãy thoáng chốc biến mất hẳn.
Cô ngượng ngùng lắc đầu, tựa vào lồng ngực Hoắc Thiệu Hằng, không nói gì nữa.
Lúc nãy đầu óc cô thật sự mê muội rồi, sao lại tin tưởng rằng Hoắc thiếu sẽ "đầu hàng" được chứ?
Chuyện đó còn khó hơn cả mặt trời mọc hướng Tây.
Nhưng Cố Niệm Chi cũng không còn giận dỗi Hoắc Thiệu Hằng nữa.
Lần này cô ý thức được rất rõ khoảng cách giữa hai người, không chỉ là địa vị và thân phận, mà còn là tuổi tác và kinh nghiệm.
Một cô sinh viên mười tám tuổi như cô ở trước mặt một Thiếu tướng hai mươi tám tuổi địa vị cao như Hoắc Thiệu Hằng giống như một tấm thủy tinh trong suốt vậy.
Cô của hiện giờ, hoàn toàn không phải là đối thủ của anh.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com