Âm Thế Hùng nhắm mắt cảm nhận một chút, nhưng một lúc lâu sau lại lắc đầu nói, "Không có cảm giác chấn động gì cả, chỉ có cảm giác nước biển lắc lư thôi, em nói là cảm giác đó sao?"
Cố Niệm Chi đứng lên nhắm mắt lại, cô đứng ở mũi thuyền, vươn hai tay ra, thả lỏng toàn thân và tâm trạng của mình, cảm nhận tình hình xung quanh.
Vừa nhắm mắt lại, cảm giác của cô liền rõ ràng hơn.
Cảm giác chấn động vô cùng nhỏ bé như con mèo con thè lưỡi liếm ngón tay cô dần dần tăng lên, bây giờ đã như là mưa rơi vào mặt vậy, còn có chút châm châm tê tê nữa.
Nhưng nếu cô mở mắt ra thì lại chỉ thấy trước mắt là bầu trời không vạn dặm, mặt biển xanh biếc, gió thổi hiu hiu, biển và trời cùng một màu. Trên bầu trời xanh thăm thẳm kia không có đến một gợn mây, lấy đâu ra giọt mưa chứ?
Nhưng cảm giác chấn động tê dại như bị những giọt mưa rơi vào mặt kia là thế nào?
Tâm trạng của Cố Niệm Chi bắt đầu trở nên bực bội khó chịu.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com