"Vâng, nếu anh mà bận thì không cần gọi cho em đâu. Tối nay em cũng có buổi họp lớp."
Cố Niệm Chi chợt nhớ lời Miêu Vân Tiêu đã nói với mình, nếu như bọn họ là bạn học cùng lớp, vậy thì tối nay sẽ có một buổi họp lớp.
Hoắc Thiệu Hằng không đặt nặng chuyện đó, nói: "Chẳng lẽ họp lớp buổi tối sẽ họp suốt đêm luôn sao? Trước khi em ngủ thì gọi cho anh để anh đỡ lo lắng."
"Vâng ạ." Trong lòng Cố Niệm Chi vô cùng ấm áp, lưu luyến chẳng muốn xa Hoắc Thiệu Hằng, "Em tiễn anh xuống nhé!"
"Không cần." Hoắc Thiệu Hằng ngăn cô lại, "Anh xuống sẽ đi luôn."
"Em biết, em nhìn anh đi rồi về." Cố Niệm Chi không chịu buông cánh tay Hoắc Thiệu Hằng ra, "Em đưa anh xuống dưới. Nơi này là địa bàn của em, anh là khách, đương nhiên em phải tiễn anh rồi."
Thấy Cố Niệm Chi kiên trì như thế, Hoắc Thiệu Hằng cũng không quả quyết từ chối nữa, lại cùng cô đi về phía thang máy.
Miêu Vân Tiêu lắc đầu cạn lời với họ rồi đóng cửa đến rầm một tiếng.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com