Thân hình Hoắc Thiệu Hằng hơi nghiêng về phía trước, tay cầm súng ngắn sáng loáng, ngước mắt nhìn Phó Cục trưởng Liêu, sau đó móc điện thoại di động của mình ra, mở chức năng ghi âm, hướng về phía Phó Cục trưởng Liêu, lạnh nhạt nói, "Anh vừa mới nói gì? Tôi không nghe rõ lắm, anh nói lại lần nữa đi."
Phó Cục trưởng Liêu nhìn điện thoại trong tay Hoắc Thiệu Hằng, mồ hôi trên trán càng chảy ròng ròng xuống.
Câu nói như thế, sao ông ta dám bất chấp nguy hiểm mà nói ra cho anh ghi âm chứ?!
"Nói đi? Chẳng phải anh vừa mới nói rất hay sao? Sao lại không dám nói trước điện thoại thế?"
Hoắc Thiệu Hằng lắc đầu cười, ném điện thoại di động lên chiếc bàn trà ở giữa hai ghế xô-pha, gác chân lên, thái độ trở nên vô cùng ngạo mạn, quơ quơ cánh tay về phía sau, "Phó Cục trưởng Liêu, thật ra bây giờ anh có không nói thì cũng đã muộn rồi. Anh ở trên địa bàn của tôi, từ khi anh bước vào căn phòng này, mỗi hành động lời nói của anh đều đã bị quay lại hết."
Support your favorite authors and translators in webnovel.com