webnovel

Chương 52: Áo ngủ dưới gối

Editor: Nguyetmai

"Con bé đã lớn rồi, nên học được cách tự lập, không thể ỷ vào người khác mãi được." Bình thường Hoắc Thiệu Hằng sẽ không giải thích, nhưng lần này lại phá lệ.

Anh ngoảnh lại, đi về phía phòng ngủ của Cố Niệm Chi.

Triệu Lương Trạch theo sau tiếp tục thể hiện bất mãn của mình: "Anh nói không sai. Nhưng anh đừng thẳng thừng như thế được không? Em ấy không phải kiểu người có thể quăng quật như tôi hay Đại Hùng, không phải người không biết xấu hổ, càng không phải lính đặc chủng của cục tác chiến đặc biệt của anh! Nói thẳng không gặp là không gặp như thế, cô nhóc sẽ khóc nhè đấy, biết không?!"

"Tôi tự biết sắp xếp, không cần cậu quan tâm." Hoắc Thiệu Hằng không để ý tới mấy lời phàn nàn vừa rồi, dừng bước trước cửa phòng ngủ của Cố Niệm Chi, quay đầu liếc qua Triệu Lương Trạch một chút.

Dù không biểu hiện gì, nhưng ánh mắt anh lại như vũ khí laser mới được nghiên cứu của quân bộ Đế Quốc, lướt qua một phát thương vong vô số...

Triệu Lương Trạch sợ đến mức rụt cổ lại, không cam lòng nhỏ giọng lầm bầm: "Niệm Chi còn rất nhát gan, em ấy từng hoảng sợ tới mất trí nhớ... Anh không lo em ấy bị dọa sợ, sau đó quên luôn cả anh à?"

Hoắc Thiệu Hằng trước nay không bao giờ trả lời mấy câu hỏi mang tính giả thuyết thế này, ánh mắt của anh lẳng lặng đảo một vòng qua phòng ngủ của Cố Niệm Chi.

Phòng ngủ của cô gái nhỏ được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ.

Một chiếc giường đôi cỡ lớn một mét tám phủ chăn bông trắng với hoa văn lá trúc.

Đầu giường đặt mấy con búp bê mặc váy công chúa bồng bềnh màu tím nhạt, tóc mái rất dày, đôi mắt hẹp dài, khuôn mặt tròn trịa, dáng người nở nang, nhìn khá giống cô gái trẻ bước ra từ bức tranh cổ. Chúng không phải dạng búp bê mang phong cách phương Tây thường gặp, mà đây là loại búp bê đặc biệt kiểu cổ đại của Đế Quốc. Người trong nghề vừa nhìn đã biết, những con búp bê ấy không hề được bày bán tràn lan trên thị trường mà có người đã đặt làm theo yêu cầu.

Trong đầu Hoắc Thiệu Hằng dần hiện lên cảnh Cố Niệm Chi mười hai tuổi ôm chặt những con búp bê này.

Khi đó công việc của anh cũng bận rộn như hiện tại, vốn không thể ở bên cạnh cô mỗi ngày, mà cô không thấy anh đâu sẽ suy sụp tinh thần.

Về sau Trần Liệt nói, theo tâm lý học của trẻ nhỏ, cho cô bé một vài món đồ thân thuộc chắc hẳn có thể xoa dịu tâm trạng căng thẳng luôn thường trực ấy.

Những con búp bê này chính là thứ Cố Niệm Chi từng ôm trong bức ảnh, chắc hẳn đó là món đồ từng quen thuộc đối với cô.

Thế nên bọn họ đã cố gắng bắt chước lại dáng vẻ của những con búp bê trong hình, để làm ra những con khác giống hệt.

"Đã xem phòng này chưa?" Ánh mắt của Hoắc Thiệu Hằng lướt qua mấy con búp bê này, lạnh nhạt đánh mắt về phía Triệu Lương Trạch: "Mang hết mọi thứ của tôi đi."

"Đây là phòng ngủ của Niệm Chi, sao có thể có đồ của anh được?!" Triệu Lương Trạch cố gắng lắm mới không trợn trắng mắt trước mặt Hoắc Thiệu Hằng.

Hoắc Thiệu Hằng chắp tay sau lưng , dáng người thẳng tắp, mặt vô cảm nói: "Đây là quân lệnh."

Triệu Lương Trạch cứng họng, đành phải lập tức trả lời to, rõ ràng: "Rõ, thưa thủ trưởng!"

Quân lệnh như núi, sao anh ta dám dị nghị?

Nhưng đây cũng là phòng ngủ của Cố Niệm Chi, để những lính cần vụ kia đến rà soát được không?

Trong lúc Triệu Lương Trạch đang do dự, lại nghe thấy Hoắc Thiệu Hằng chậm rãi nói: "... Không được để lại bất cứ dấu vết gì."

Được rồi, Triệu Lương Trạch thở dài một hơi, mình tự xử lý cho lành.

Đã phải rà soát phòng, lại không thể để người ta phát hiện ra vết tích đã bị rà soát, chắc chỉ có thư ký số khổ có năng lực xuất chúng là anh ta mới làm được thôi.

Triệu Lương Trạch hắng giọng một cái, ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào.

Thật ra phòng ngủ của Cố Niệm Chi rất ít đồ, lại được dọn dẹp rất gọn gàng ngăn nắp.

Triệu Lương Trạch xem xét kĩ bên trong một vòng, ngay cả tủ đồ để những vật dụng cá nhân ở trong phòng tắm của cô gái nhỏ cũng xem, nhưng không thấy có bất kỳ món đồ gì của Hoắc Thiệu Hằng.

"Chậc... Đúng là có bệnh... Trong phòng ngủ con gái người ta sao có đồ của đàn ông như anh được..." Triệu Lương Trạch không ngừng oán thầm Hoắc Thiệu Hằng, đi từ trong phòng tắm ra, ngẩng đầu thấy Hoắc Thiệu Hằng ngồi trên giường của Cố Niệm Chi, vội vã đứng thẳng, nói to rõ ràng: "Báo cáo thủ trưởng! Trong phòng này không có đồ của anh!"

"Đã kiểm tra hết rồi?" Hoắc Thiệu Hằng ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Lương Trạch: "Tất cả mọi nơi? Không bỏ qua góc nào?"

Triệu Lương Trạch gãi đầu nghĩ bụng, tiêu rồi, chẳng lẽ anh ta bỏ qua nơi nào?

Mỗi lần Hoắc Thiệu Hằng hỏi vậy, y như rằng anh đã nắm được lỗi sai của bọn họ.

Triệu Lương Trạch ngậm chặt miệng không dám nói lời nào.

Hoắc Thiệu Hằng nhìn anh ta, một tay luồn xuống gối của Cố Niệm Chi, lôi ra một chiếc áo phông màu đen, lắc trước mặt Triệu Lương Trạch: "Đây là cái gì?"

Hai mắt Triệu Lương Trạch trố ra như mắt ếch!

Chuyện này là thế nào?

Sao dưới gối của Cố Niệm Chi lại có áo phông nam?

Thật ra Hoắc Thiệu Hằng cũng không hiểu tại sao ở đây lại có áo phông của mình, đương nhiên, anh càng không rõ tại sao mình lại lật gối của Cố Niệm Chi lên...

"Mang đi." Hoắc Thiệu Hằng ném chiếc áo phông đen kia vào ngực Triệu Lương Trạch.

Lúc đầu Triệu Lương Trạch định không sợ chết mà cãi chày cãi cối: Sao anh biết đây là áo phông của anh? Chẳng lẽ trên thế giới này chỉ có Thiếu tướng Hoắc đây mặc áo phông đen kiểu này?!

Có điều khi nhìn kỹ số hiệu ghi trên áo, Triệu Lương Trạch chỉ còn nước ngậm miệng, bởi chiếc áo đó đúng là của Hoắc Thiệu Hằng.

Đây là quần áo bình thường do quân bộ phát xuống, với cấp bậc của Hoắc Thiệu Hằng, đồ đạc của anh đều có số hiệu đặc thù...

Triệu Lương Trạch sờ mũi, đành phải lục soát tủ quần áo của Cố Niệm Chi thêm lần nữa.

Hoắc Thiệu Hằng đứng dậy đi ra ngoài, về phòng sách của mình, mở két sắt ra cho ít đồ vào trong.

Triệu Lương Trạch ở bên này nhìn kĩ mấy lần, khi xác định không có đồ của Hoắc Thiệu Hằng nữa, mới lén gọi điện cho Cố Niệm Chi: "Niệm Chi, sao áo phông của Hoắc thiếu lại ở dưới gối của em?"

Cố Niệm Chi đang chờ lấy cơm ở canteen ngạc nhiên: "Dạ? Đó là áo ngủ của em mà! Không để ở đó thì để ở đâu?"

"Em dùng áo phông của Hoắc thiếu làm áo ngủ?!" Triệu Lương Trạch ngạc nhiên hơn: "Không phải chứ? Áo ngủ mà Hoắc thiếu cũng không chuẩn bị cho em à?!"

Cố Niệm Chi đỏ mặt: "... Anh Tiểu Trạch đừng ngạc nhiên... Không phải như anh nghĩ đâu."

"Anh nghĩ thế nào?" Triệu Lương Trạch bất mãn nhét áo phông kia vào hòm: "Anh phải đi hỏi Đại Hùng một chút, anh ta chăm sóc em thế nào vậy? Hoắc thiếu bận thật, nhưng anh ta đâu có bận!"

Cố Niệm Chi vội vàng che điện thoại, chuyển hướng ra phía cửa sổ, hạ giọng nói: "Anh Tiểu Trạch, anh hiểu lầm rồi, em thích dùng áo phông nam làm áo ngủ, vải cotton thông thoáng lại thấm mồ hôi, rộng rãi dễ chịu. Từ năm mười hai tuổi, em đã dùng nó làm áo ngủ, quen mất rồi."

Cố Niệm Chi nói nửa giả nửa thật.

Sự thật là lúc cô bắt đầu đi theo Hoắc Thiệu Hằng, không có ai chuẩn bị áo ngủ cho cô. Hoắc Thiệu Hằng lại là đàn ông, không chu đáo được như phụ nữ, để bớt phiền, anh ném thẳng áo phông đen mới tinh được cục tác chiến đặc biệt phát để cô làm áo ngủ.

Lúc đầu cô không quen, nhưng mặc lâu về sau lại thích.

Trừ món đồ dưới gối trong phòng ngủ ở căn hộ kia, cô còn lén giấu ba, bốn chiếc áo phông đen quân bộ phát cho Hoắc Thiệu Hằng để mặc thay đổi.

Nhưng chính Hoắc Thiệu Hằng lại không nhớ việc này.

Hai năm này, Cố Niệm Chi chưa từng mặc đồ ngủ xuất hiện trước mặt Hoắc Thiệu Hằng.

Trước giờ Hoắc Thiệu Hằng cũng không tới phòng ngủ của cô.

Triệu Lương Trạch "ồ" một tiếng, buồn bực nói: "Thoải mái thật à? Sao anh không biết nhỉ..."

Cố Niệm Chi cười đáp: "Anh thử một chút là biết mà?" Cô nói xong lời này mới chợt nhận ra: "Ơ? Sao anh biết em để áo ngủ dưới gối?"

Triệu Lương Trạch cười ha ha, nhanh tay chỉnh trang đồ đạc rồi đóng hòm "cạch" một tiếng, nói với Cố Niệm Chi: "Anh còn có việc, nói chuyện sau nhé." Dứt lời bèn cúp điện thoại.

Next chapter