Nghe Vương Bảo Nhạc nói vậy, Lý Uyển Nhi nhìn hắn một cái rồi mới xoay người đi ra khỏi mật thất, mặc dù bóng lưng yểu điệu nhưng khí chất lạnh lùng xa cách kia lại khiến Vương Bảo Nhạc buồn bực.
"Nói thế nào thì mình cũng xem như ân nhân cứu mạng của cô ta, huống hồ gì đêm qua còn sờ mó nhau, mình bị sàm sỡ quá chừng, thế mà còn uy hiếp mình!"
Trong lòng Vương Bảo Nhạc có phần ấm ức bất bình, nhưng chỉ nghĩ thôi chứ không dám nói gì, cái này gọi là tỏ vẻ yếu thế thôi chứ không phải hèn nhát. Nghĩ vậy thì hắn lại kiêu ngạo hơn, chắp tay sau lưng đi ra khỏi hố.
Nhìn thế giới sáng trưng và băng tuyết bên ngoài không hề có dấu vết bị ăn mòn, như thể sương đỏ hôm qua chỉ là ảo giác chứ chưa từng xuất hiện bao giờ, nhưng cả Vương Bảo Nhạc lẫn Lý Uyển Nhi đều biết nó đã thật sự xảy ra. Điều này khiến cả hai im lặng, cảm giác được sự quỷ dị của Sao Hỏa.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com