"Lũ điên, đám thần kinh, lưu manh!!"
Vương Bảo Nhạc ngồi bên trong động phủ, nghiến răng nghiến lợi nhét đồ ăn vào miệng nhai, lúc lại tức giận ngẩng đầu lên nhìn cửa động phủ.
Không cần phải mở cửa cũng biết, lúc trước hắn lén nhìn thử mấy lần, lúc này bên ngoài có vô số căn lều được dựng lên, cả trăm tên bên Ngộ Đạo hệ đã bắt đầu ăn uống ngủ nghỉ đi xả ngay tại đây luôn rồi.
Bị hơn cả trăm người nhìn chằm chằm vào để ngộ đạo như thế khiến cho Vương Bảo Nhạc vô cùng bực mình. Hắn biết rõ mình không thể ra ngoài. Một khi bước ra thì e là khó mà đi được nhưng nếu ở lì trong này thì khác gì bị giam lỏng, như thế cũng khiến Vương Bảo Nhạc cảm thấy vô cùng bực bội.
"Đúng là cái thứ không nói đạo lý mà!"
Vương Bảo Nhạc buồn bực đến mức ăn đồ ăn vặt cũng không thấy mùi vị gì, trong lòng vô cùng bực bội. Hắn cảm thấy mình còn đạp được đám người Lâm Thiên Hạo xuống, vô địch như thế mà lại bị đám Ngộ Đạo hệ kia làm khó dễ.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com