Bên trong Linh Thạch học đường, giọng nói của Trâu Hải Vân vẫn chứ yên bình như thế, tựa như không phải ông đang giảng bài cho học sinh mà là đang thuyết minh cách nhìn của mình về pháp binh.
Mỗi một câu nói bâng quơ của ông thôi cũng khiến cho mọi người có cảm giác như thể hồ quán đỉnh, hiểu ra rất nhiều. Chỉ là loại tập trung tinh thần chăm chú thế này có phần quá sức đối với những học sinh chỉ vừa mới bước vào đạo viện nên chỉ có thể chép lại trước mà thôi.
Cuối cùng, ngay cả chép cũng theo không kịp, không ít học sinh bắt đầu nhỏ giọng bàn tán để thả lỏng một chút. Vương Bảo Nhạc đã hiểu rõ vì sao Pháp Binh hệ chỉ có ba đại học đường. Thật sự chỉ riêng cái học đường truyền thụ kỹ xảo luyện Linh Thạch này thôi thì đã không phải dạng chỉ cần nghe giảng là được.
Lúc này hắn cũng có phần mệt mỏi, Liễu Đạo Bân ngồi bên cạnh hắn rốt cuộc cũng phục hồi lại tinh thần quay sang nhìn hắn, nhịn không được bèn mở miệng nói nhỏ.
"Vương Bảo Nhạc, lần này phiền toái của ngươi không nhỏ đâu. Ta nghe nói có rất nhiều lão sư đều muốn đuổi ngươi đấy..."
Trong mắt của hắn toàn là đồng tình, chỉ là khi nhìn tới cái túi của Liễu Đạo Bân thì cơ mặt lại co giật.
"Lão sư nào nói thế!"
Vương Bảo Nhạc muốn nổi khùng. Tuy rằng, trong lòng hắn đã quyết đoán lẫn chuẩn bị trước rồi nhưng vẫn thấy buồn buồn.
Liễu Đạo Bân vỗ vai của Vương Bảo Nhạc, trong lòng cảm khái, nhắc nhở bản thân mình phải lấy đấy làm gương. Đang định an ủi vài câu thì lúc này đột nhiên có hai người bước vào cửa học đường.
Hai người này đều là học sinh cũ, mặc đạo bào màu đen khác với những học sinh thường, vẻ mặt nghiêm nghị, vừa mới đến là thu hút sự chú ý lẫn cảnh giác của tất cả học sinh cũ có mặt ở trong học đường.
"Chuyện gì thế này, người của bộ viện kỷ cũng đến kìa!"
"Thế mà lại là bọn họ nhưng phàm là nơi họ xuất hiện đều sẽ dấy lên gió tanh mưa máu cả."
Cho dù đám học sinh mới không biết thân phận của hai người bọn họ nhưng nghe mấy học sinh cũ nói thế, lại thấy vẻ nghiêm nghị của hai người kia thì cũng hiểu ra chút chút.
Vương Bảo Nhạc giật thót mình, ẩn ẩn cảm thấy không ổn.
Trâu Vân Hải nhíu mày lại, nhìn hai học sinh mặc áo đen kia. Hai người này cũng cung kính ôm quyền với Trâu Vân Hải, đưa một phần ngọc giản lên.
Trâu Vân Hải xem xong thì ngẩng đầu đảo mắt nhìn qua các học sinh, cuối cùng dừng lại ở chỗ Vương Bảo Nhạc.
Ông nhìn như thế xong thì đám học sinh trong học đường cũng đồng loạt quay sang nhìn, đủ mọi vẻ mặt. Mọi người hiểu ra, biết rõ chuyện của Vương Bảo Nhạc gây ra rốt cuộc cũng khiến hạ viện chú ý tới, giờ là định xử lý đây mà.
Dù là trong lòng Vương Bảo Nhạc đã có đối sách nhưng thấy cảnh này thì vẫn lo lắng căng thẳng lắm. Nhất là khi hai học sinh mặc áo đen kia nhìn hắn với đôi mắt sắc lẻm chẳng tốt lành gì.
"Bạn học Vương Bảo Nhạc, ngươi đến đây một chuyến."
Một trong số hai người của bộ viện kỷ lạnh giọng mở miệng.
Chỉ là Vương Bảo Nhạc còn chưa kịp đứng dậy thì Trâu Vân Hải đã hừ lạnh một tiếng.
"Đủ rồi, mọi chuyện đợi tới lúc tan học hãy nói. Bây giờ các ngươi ra ngoài hết đi."
Hai học sinh của bộ viện kỷ nghe thế thì cũng dừng lại, không dám đắc tội với lão sư nên cúi đầu đồng ý rồi đi ra chờ ở ngoài cửa học đường. Trâu Vân Hải không thèm ngó tới, vẫn cứ giảng dạy như thường.
Trong lòng Vương Bảo Nhạc thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía Trâu Vân Hải với vẻ cảm kích. Tuy là hắn đã có cách ứng đối rồi nhưng thời gian kéo được chút nào thì hay chút đó, có thể để hắn cân nhắc kỹ càng chỉn chu hơn. Hắn nhắm mắt lại để cho mình tĩnh tâm hơn.
Trong buổi học tiếp theo, đám học sinh có vài người tỏ vẻ hả hê nhưng đây cũng không phải toàn bộ. Phần vẫn thấy chuyện này không liên quan gì đến mình nên vẫn cắm đầu ghi chép tiếp.
Trong lòng Liễu Đạo Bân thầm thở dài, cũng không biết nên an ủi Vương Bảo Nhạc ra sao. Hắn biết rõ một khi Vương Bảo Nhạc bị đuổi thì sẽ trở thành người của thế giới khác mình, sau này có gặp lại được thì cũng chỉ đầy bùi ngùi thương cảm mà thôi.
Trong lúc hắn cảm khái thì thời gian nhanh chóng trôi qua. Hai canh giờ sau, khi Trâu Vân Hải nói kết thúc buổi học, tất cả học sinh đều đồng loạt nhìn về phía Vương Bảo Nhạc, hai người áo đen của bộ viện kỷ cũng lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía Vương Bảo Nhạc.
"Còn đợi bọn ta mời ngươi nữa à, bạn học Vương Bảo Nhạc."
Lúc này Vương Bảo Nhạc mới mở mắt ra, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, không giống với cảm giác lúc bình thường hắn mang đến cho người khác lắm. Hắn im lặng đi xuống theo hai vị đàn anh bộ viện kỷ rời khỏi học đường.
Hắn vừa đi xong thì trong học đường liền ồ lên xôn xao bàn tán.
"Chẳng lẽ tên Vương Bảo Nhạc này sẽ bị đuổi thật à?"
"Giả thế nào được, không thấy ngay cả bộ viện kỷ cũng đến à. Ta chưa từng thấy ai bị bọn họ dắt đi mà vẫn còn yên ổn cả!"
Trong những tiếng bàn tán này cũng có không ít người chạy theo ra ngoài, đi sát đằng sau muốn xem toàn bộ quá trình. Dù sao thì chuyện này cũng có ảnh hưởng khá lớn vì cái thân phận học sinh đặc chiêu của hắn.
Thậm chí, không chỉ bên Pháp Binh hệ chú ý mà học sinh của những hệ khác nghe nói Vương Bảo Nhạc bị dắt đi thì cũng dóng tai lên hóng hớt.
Không thèm để ý đến đám người đi tò tò đằng sau, vẻ mặt của Vương Bảo Nhạc bình tĩnh trước nay chưa từng có, đi theo hai đàn anh trong bộ viện kỷ ở phía trước đến thẳng đỉnh núi của Pháp Binh hệ.
Hai đàn anh đi ở phía trước thì thầm cười lạnh. Mấy năm nay bọn họ cũng dắt không ít người đi, kiểu cứng đầu như Vương Bảo Nhạc cũng không phải không có, nhưng theo họ thấy, lát nữa mà Vương Bảo Nhạc vẫn cứng được như vậy thì mới gọi là siêu.
Một đường im lặng đi tới, chỉ có số người theo sau lưng họ là càng lúc càng nhiều. Mãi cho đến trước cửa đại điện trên đỉnh núi thì hai đàn anh bộ viện kỷ kia mới dừng lại, lui ra hai bên, ý bảo Vương Bảo Nhạc tự mình đi vào.
Nhìn cánh cổng đóng kín của đại điện, Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi. Nói không căng thẳng là không thể nào nhưng hắn biết rõ mình nhất định phải vượt qua cửa ải này nên cắn chặt răng, trực tiếp bước lên đẩy cửa đại điện ra rồi đi vào trong.
Vừa mới vào đại điện thì Vương Bảo Nhạc lập tức phát hiện có mấy chục ánh mắt bắn thẳng về phía hắn. Ở trước mặt hắn có hơn mười lão sư đang ngồi, có trung niên, có người già, vẻ mặt của ai cũng vô cùng nghiêm khắc xen chút tiếc nuối.
Trong số đó có cả Lư lão y sư cùng với ông râu dê, so với vẻ thản nhiên của lão y sư thì ông râu dê kia lại có vẻ phức tạp lẫn không nỡ.
Mà ở giữa bọn họ thì lại là chủ quản chủ trì buổi điều tra hôm nay, đó là một người đàn ông trung niên. Người này mặc một bộ đạo bào màu đen, đôi mắt sáng quắc, đôi môi khá mỏng, toàn thân trên dưới đều phát ra hàn khí rõ rệt, khiến cho nhiệt độ trong đại điện này hình như cũng thấp hơn hẳn so với bên ngoài.
Những người này không phải ai cũng là lão sư của Pháp Binh hệ, có điều vì Vương Bảo Nhạc là học sinh đặc chiêu của Pháp Binh hệ cho nên mới chọn điều tra việc Vương Bảo Nhạc ăn gian ở đỉnh Pháp Binh.
"Vương Bảo Nhạc!"
Thấy Vương Bảo Nhạc bước vào, vị chủ quản áo đen kia mới lạnh giọng chậm rãi mở lời.
"Có học sinh!"
Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, bước lên ôm quyền trầm giọng đáp.
"Trải qua khảo sát thì đúng là ngươi đã có hành vi gian lận nghiêm trọng xấu xa trong lúc phân khu khảo hạch. Dựa theo quy định của học viện thì vốn nên lập tức đuổi học ngươi nhưng vì ngươi là học sinh đặc chiêu cho nên mới gọi ngươi đến đây dự thính!"
Trung niên áo đen nói xong thì căn bản không cho Vương Bảo Nhạc cơ hội giải thích, quay đầu lại nhìn những người khác.
"Các vị đồng đạo, bây giờ có thể bắt đầu được rồi. Với hình phạt dành cho Vương Bảo Nhạc, bản thân ta đề nghị thu hồi quyền hạn đặc chiêu, đuổi hắn ra khỏi Đạo viện, thông báo cho tứ đại đạo viện vĩnh viễn không nhận hắn!"
Những lời này nói chắc nịch, vô cùng lạnh lùng, vang vọng khắp đại điện. Vương Bảo Nhạc biến sắc, trong lòng tự nhủ mình chỉ mới gặp người này lần đầu, chẳng có thù oán gì mà lại làm độc ác như thế, đây rõ ràng là muốn hủy tiền đồ của mình.
Trong đại điện yên tĩnh một lúc thì có lão sư lạnh lùng mở miệng.
"Đúng là nên đuổi học, người đê tiện vô sỉ như thế không có tư cách vào đạo viện!"
"Đúng thế, lão phu cũng đề nghị khai trừ!"
"Dù rằng trừng phạt có hơi nặng nhưng nếu không nghiêm trị, để mặc loại hành vi thế này thì đúng là vô trách nhiệm với Liên bang!"
Lần lượt có lão sư lên tiếng, đối với bọn họ mà nói, Vương Bảo Nhạc chỉ là một tên tôm tép có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Nếu như trung niên áo đen đã quyết định rồi thì bọn họ cũng chẳng cần phải phản bác làm gì.
Nghe các lão sư nói thế, Vương Bảo Nhạc nhẹ nhàng hít thở, vẫn không động đậy gì, tựa như đã đờ người ra vậy, chỉ là hai tay siết chặt lại. Mãi cho đến ông râu dê thì ông mới thở dài một tiếng.
"Thu hồi quyền đặc chiêu là được, cần gì phải làm mạnh tay như thế."
Chỉ là lời ông râu dê nói ra bị mọi người phản đối, có vài lão sư khác nhanh chóng mở miệng, toàn bộ đại điện phần lớn đều là yêu cầu đuổi học.
Chỉ có mỗi mình lão y sư là không nói gì, còn trung niên áo đen kia có vẻ không hỏi ý của lão y sư. Lúc này ông ta đứng dậy định tuyên bố kết quả nhưng đúng lúc này Vương Bảo Nhạc lại ngẩng phắt đầu dậy, trong mắt lộ ra vẻ bi phẫn.
"Các vị sư trưởng có thể cho ta một cơ hội nói chuyện hay không!"
Trung niên áo đen nhíu mày. Ông ta làm cứng như vậy là vì ông ta vốn định đề cử một học sinh khác ở trong Pháp Binh hệ làm học sinh đặc chiêu, còn chưa làm được thì đã bị Vương Bảo Nhạc cướp mất. Lúc này ông ta hừ lạnh, đang định nói không cho thì Lư lão y sư ngồi bên cạnh đột nhiên mở miệng.
"Ngươi nói đi."
Ông vừa nói thế thì trung niên áo đen kia cũng chỉ có thể chấp nhận, nhìn sang Vương Bảo Nhạc.
"Các vị sư trưởng, đúng là ta biết rõ những gì có trong khảo hạch đều là giả nhưng ta có thể làm thế nào đây!"
Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, thân thể dường như cũng run nhẹ.
"Chẳng lẽ ta có thể nói cho tất cả bạn học biết rằng đó là khảo hạch, thực ra tất cả đều là giả à? Ta có thể làm thế sao?"
Câu cuối cùng cơ hồ là rống lên.
Không đợi các lão sư kịp nói gì, trong lúc tâm tình kích động, toàn thân Vương Bảo Nhạc như thể cuồng bạo vậy.
"Một khi ta nói cho bọn họ biết thì chẳng phải kế hoạch khảo hạch của Đạo viện sẽ bị hủy hay sao. Lúc đó ta nhất định sẽ trở thành người đắc tội với Đạo viện, các người nói xem ta nên làm gì bây giờ?!"
"Trong lúc nguy hiểm, ta thấy các bạn học bị thương, bị đổ máu nhưng lại không thể nói cho họ biết tất cả chỉ là giả, ta chỉ có thể lao lên cứu bọn họ. Chẳng lẽ ta đi cứu là sai à? Các người nói xem ta phải làm gì mới đúng đây?"
Gân xanh trên trán Vương Bảo Nhạc nổi lên, toàn thân run rẩy giống như phát điên, như thể muốn giải tỏa hết toàn bộ bi phẫn trong lòng ra ngoài.
"Cứu người là sai sao? Không nên cứu ư? Nhưng nếu như Vương Bảo Nhạc ta biết rõ tất cả đều là giả mà ta còn cân nhắc đắn đo xem mình có gian lận hay không, suy tính bản thân mình được mất ra sao, trơ mắt nhìn bạn học bị thương, khóc lóc, bỏ mạng mà còn thờ ơ thì ta có còn là con người nữa hay không!"
Vương Bảo Nhạc gần như gầm lớn, tất cả tâm tình của hắn lúc này đều triệt để bùng nổ, tiếng hét của hắn quanh quẩn trong đại điện.
Lúc này tất cả lão sư đều ngây người ra.
"Các người chỉ nhìn thấy ta diễn trò, vậy ta xin hỏi các vị lão sư một câu, nếu đổi lại là các vị thì các vị sẽ làm thế nào? Lạnh lùng không màng đến sống chết của người khác hay là liều mạng cứu người như ta?"
"Ta là học sinh của đạo viện Phiêu Miễu, ta không dám nói trên vì trời cao xoay vầng nhật nguyệt, dưới vì bá tánh an hưởng thái bình nhưng Vương Bảo Nhạc ta cũng là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất!"
Trong mắt của Vương Bảo Nhạc lấp lánh ánh nước, hắn giơ tay lên vỗ mạnh lên ngực bình bịch, từng câu từng chữ hắn nói ra vô cùng chân thành khiến cho không ít lão sư đứng xung quanh phải động dung.
Nhất là cuối cùng Vương Bảo Nhạc còn cười thảm nói ra hai câu cuối cùng khiến mọi người rung động hơn nữa.
"Nếu như xả thân vì người là tội thì ta nhận!"
"Nếu như thông minh nhạy bén cũng là tội thì ta nhận!"
"Nếu là như thế, học sinh Vương Bảo Nhạc cam nguyện tiếp nhận hình phạt!"
Vương Bảo Nhạc nói chuyện vô cùng khí phách, đột nhiên cúi đầu với các lão sư xung quanh!
Toàn bộ đại điện nháy mắt lặng ngắt như tờ. Tất cả lão sư đều hít sâu một hơi, thần sắc của bọn họ liên tục biến hóa, nhìn Vương Bảo Nhạc với vẻ kinh ngạc. Thật sự từng câu từng chữ Vương Bảo Nhạc nói ra có đủ đại nghĩa, rất có đạo lý, đánh sâu vào tâm khảm của bọn họ.
Ông râu dê với những lão sư từng thấy Vương Bảo Nhạc diễn trò cũng thấy cảm động thật nhưng vẫn thấy có chỗ nào đó sai sai.
Còn trung niên áo đen kia thì nheo mắt lại nhìn chằm chằm Vương Bảo Nhạc, muốn nói thêm gì đó nhưng lại không tài nào mở miệng được. Lời Vương Bảo Nhạc nói ra tuy có sơ hở nhưng lại dính chặt vào cả đạo đức lẫn đại nghĩa, thủ đoạn này ông quen lắm, vì hay thấy ở trên người mấy tên quan lớn. Nhưng ở trong học sinh thế này thì hiếm lắm.
Nếu phản đối hắn thì có cảm giác như phản đối chính nghĩa vậy, khiến cho trung niên áo đen á khẩu không nói được gì. Lại thấy thần sắc của mọi người như thế thì ông ta biết rõ lần này đối phương đã qua cửa được rồi, thầm than một tiếng, vốn còn tưởng rằng đây là một tên nhãi nhép có thể dễ dàng xử lý, nào ngờ mọi chuyện lại xoay chuyển nhanh thế này, thoắt cái đã xù lông lên như con nhím rồi.
Lão y sư cười đến là ý vị thâm trường, nhắm chặt hai mắt.
Rất nhanh, khi Vương Bảo Nhạc bước ra khỏi đại điện thì bên ngoài đại điện đã bị mấy nghìn người bao quanh. Trong số đó có khá nhiều người ghen tị với thân phận đặc chiêu của hắn nên ra vẻ hả hê, đang định chế nhạo hắn thì trong đại điện lại truyền ra thanh âm tang thương quanh quẩn khắp Pháp Binh hệ!
"Trải qua viện ta điều tra thì Vương Bảo Nhạc không hề gian lận phạm quy trong quá trình khảo hạch của tân sinh, giữ lại thân phận học sinh đặc chiêu!"