Thoáng chốc, tất cả mọi người đều im lặng. Tuy rằng biết Tề trưởng lão nói đúng nhưng dù sao trước mặt cũng là bạn bè, bạn học của mình, sao bọn họ có thể nhẫn tâm trơ mắt nhìn họ chết đi.
Sắc mặt đám đệ tử bị trói lại trắng bệnh, có người tuyệt vọng khóc lóc, có người liều mạng giãy giụa, chửi đám người Lục Chỉ Hi tàn nhẫn vô tình ầm ĩ hết cả lên.
Bỗng một thiếu niên gầy gò bò ra khỏi đám người, quỳ rạp xuống trước mặt Lục Chỉ Hi, lớn tiếng nức nở khẩn cầu: "Lục hội trưởng, tôi biết các thầy thuốc của hiệp hội thầy thuốc đều rất lợi hại, cầu xin mọi người cứu muội muội tôi với. Muội muội tôi chỉ bị cắn một chút trên tay, ý thức con bé vẫn tỉnh táo, cầu xin mọi người đừng giết con bé!"
Thiếu niên này tên Vu Cương, hắn phát hiện trên người muội muội Vu Tĩnh có vết thương do bị cắn đầu tiên nên lập tức trói chặt người lại. Chỉ có điều, không ngờ, hắn lại đẩy muội muội mình vào con đường chết.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com