Cho nên, tất cả mọi người ở đây đều nhất trí đưa hết ma thú, yêu đan và cả cỏ tuyết chi cho Đản Đản và Hề Nguyệt, không ai mảy may do dự hay không cam tâm. Trong lòng họ chỉ còn duy nhất sự cảm kích.
Đản Đản vui vẻ cất tê giác bốn sừng vào trong không gian. Sau đó nó liếc mắt, nhoài người thì thầm vài câu vào tai Hột Khê. Khóe miệng Hột Khê khẽ cong lên, cô cũng khẽ rủ rỉ bên tai nó.
Đản Đản lập tức đứng lên, bước những bước ngắn ngủn đến đứng giữa mọi người. Nó móc ra vài bình đan dược ném xuống đất rồi hất cằm kiêu ngạo: "Mẹ nói không có công lao thì không hưởng lộc, không thể lấy không đồ của người khác được. Cho nên chỗ đan dược này cho các ngươi cả đấy! Coi như để đổi lấy thịt ma thú và yêu đan từ các ngươi!"
Bầu không khí rơi vào trạng thái yên tĩnh, chỉ có tiếng gió thổi qua các tán cây, phát ra những âm thanh xào xạc.
Đột nhiên, Tiền Đại Tráng nuốt nước miếng, hồi hộp nhìn về phía Đản Đản, "Thật sự… Cho bọn ta hết à?"
Support your favorite authors and translators in webnovel.com