Sắc mặt Tần trưởng lão càng thêm khó coi, lão ta muốn hung hăng chửi mắng nhưng thân phận của Vệ Thành Uyên thật sự khiến lão ta phải kiêng dè.
Còn Trần Kiến Thành bên cạnh đã sợ tới mức mồ hôi túa ra như tắm, gã định cố ý châm chọc vài câu gì đó. Thế nhưng giờ phút này, ánh mắt những người tham gia cuộc thi nhìn sang người gã đã bắt đầu nổi lên sự nghi hoặc nên gã cũng không dám nhiều lời thêm câu nào nữa.
Tần trưởng lão tức tối phẩy tay áo một cái, cất lời châm chọc: "Nếu ngươi nhất quyết muốn tra thì cũng được thôi, nhưng mà thời gian ngươi yêu cầu quá muộn rồi, thành tích thi viết đã được lưu vào hồ sơ. Hồ sơ của học viện mở công khai với thành viên học viện. Nếu ngươi được nhận vào học viện, đương nhiên có thể xin đọc."
Hột Khê thản nhiên cười, cô không chút để ý nói: "À, vậy sao? Không sao cả, dù sao ta cũng không vội."
Hột Khê nói nhẹ bẫng như không nhưng ánh mắt lại lơ đãng lướt qua ba người Trần Kiến Thành, Trương Sùng và Thái Du.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com