Cốc Lưu Phong ngẩn người, cứ cảm thấy thái độ của Minh Vương rất kỳ lạ.
Có điều hắn còn chưa kịp lên tiếng thì Hột Khê đã kéo ống tay áo hắn, bước lên đứng trước mặt hắn lạnh lùng nói: "Ngươi tránh đi, chuyện này không liên quan đến ngươi. Người bọn họ muốn đối phó là ta, bây giờ ngươi dẫn Chu chưởng quầy đi đi!"
Cốc Lưu Phong chẳng thèm để ý, bước lên trước đứng sóng vai với cô: "Cậu không biết, từ khoảnh khắc ta ra tay với Phụng Liên Ảnh thì chúng ta đã trên cùng một con thuyền à. Ả đàn bà xấu xa kia lòng dạ hẹp hòi như vậy, cậu cho rằng ả ta thực sự sẽ bỏ qua cho chúng ta sao?"
Hột Khê chau mày, liếc nhìn Chu chưởng quầy linh khí yếu ớt ở bên cạnh, giọng nói càng thêm trầm thấp hơn: "Xin lỗi, do tôi đã làm liên lụy đến mọi người."
Cốc Lưu Phong nghiêng đầu ngắm góc mặt nghiêng trắng ngần thanh tú của cô, con tim mềm nhũn tựa như có dòng nước ấm nào đó chảy róc rách bên trong lồng ngực.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com