Hột Khê lấy châm bạc từ không gian ra, thoắt cái đã xé toạc y phục của Nam Cung Dục, để lộ khuôn ngực rắn chắc đằng sau lớp vải.
Ngón tay ấm áp của cô chạm lên những huyệt đạo trước ngực hắn, định sẽ tiến hành châm cứu cho hắn. Thế nhưng đúng lúc này, giọng nói trầm khàn của Nam Cung Dục chợt vang lên bên tai cô: "Ta không ngờ Khê Nhi lại là một người nhiệt tình như vậy đấy."
Hột Khê sững người, ngẩng phắt đầu lên, đập vào mắt cô là đôi mắt đang cười và khuôn mặt tràn đầy sự yêu chiều của Nam Cung Dục.
Tuy rằng sắc mặt hắn vẫn trắng bệch như trước, thế nhưng ánh mắt ấy lại rực rỡ lấp lánh, nào có giống dáng vẻ như đang sắp hôn mê bất tỉnh, gần đất xa trời đâu kia chứ?
"Ngươi lừa ta!" Hột Khê trợn trừng mắt, mày liễu nhướng cao. Cái tên khốn này, thật uổng công cô hoảng sợ lo lắng cho hắn, đến cả bắt mạch cũng không vững, vậy mà gã đàn ông xấu xa này lại dám lừa gạt cô!
Hột Khê lạnh lùng đứng bật dậy, quay người bỏ đi.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com