Trước kia, khi Lâm Chung Tường còn ngồi cái ghế thị trưởng, Hàn Tuyết luôn duy trì vẻ tao nhã của một quý bà từng giây từng phút.
Nhưng bây giờ, chậc chậc chậc...
Ngay cả đám đàn bà chợ búa chua ngoa nhìn thấy bà ta cũng phải bái phục chịu thua.
Ánh mắt nhìn bà ta của những người xung quanh càng lúc càng khinh miệt hơn.
Hàn Di Quân lướt nhìn bọn họ, rồi nhìn Hàn Tuyết vẫn còn đang đau khổ ôm chân người ta, Hàn Di Quân bực bội: "Mẹ không đi thì con đi."
Hàn Tuyết vứt bỏ được mặt mũi nhưng cô ta thì không.
Cô ta kéo va li của mình, mặc kệ Hàn Tuyết, trực tiếp rời khỏi nhà họ Lâm.
Hàn Tuyết phát hiện ra con gái đã đi xa, thật sự bỏ mặc bà ta. Bà ta không đoái hoài tới việc khóc lóc la lối nữa mà kéo hành lý đuổi theo Hàn Di Quân.
"Tiểu Quân, con chờ mẹ với…"
Hàn Tuyết vừa rời đi, hai mẹ con cô ta đã hoàn toàn trở thành đề tài để các bà con hàng xóm bàn tán sau mỗi bữa cơm hoặc trà chiều.
…
Support your favorite authors and translators in webnovel.com