Dương Kiêu Sách cứ tưởng ngồi xe của Tiểu Miêu Miêu thì Tiểu Miêu Miêu sẽ đưa anh về nhà, không ngờ Tiểu Miêu Miêu lại để một mình anh ta ngồi vào ghế sau xe.
Anh ta tựa vào ghế sau, đôi mắt mông lung nhìn về phía Tiểu Miêu Miêu bên ngoài.
"Miêu Miêu, em không ngồi xe này đi về hả?"
Tài xế cũng thò đầu ra, tò mò hỏi: "Cậu chủ, ở đây cách nhà một đoạn đấy."
Tiểu Miêu Miêu còn đang định đáp lời thì Hạ Kỳ bỗng dưng ôm lấy eo cô từ phía sau.
Tiểu Miêu Miêu bất giác quay đầu lại, sau khi nhìn thấy rõ ý cảnh cáo trong đôi mắt của anh, cô mới khẽ cười.
Giữa bóng đêm mờ mịt, nụ cười nhẹ nhàng của cô lại trở nên đẹp đẽ lạ thường, bờ môi căng mọng hé mở như trái anh đào ngon miệng, ngay cả Dương Kiêu Sách đang ngồi trong xe cũng ngẩn người ngây dại.
Tiểu Miêu Miêu nói với tài xế: "Không cần đâu ạ, chú cứ đưa anh ấy về trước, cháu và Thất cách cách muốn đi bộ một lúc."
"Được rồi."
Support your favorite authors and translators in webnovel.com