Ba tiếng sau, Cố Hạo Đình và Hoắc Vi Vũ về tới Ninh Xuyên.
"Anh đi gặp Tô Bồi Ân, em đi cùng không?" Cố Hạo Đình hỏi Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ lắc đầu, "Em không đi đâu, anh ta tính toán chi li, em lo em mà đi lại chửi anh ta một chặp, người ta lại cho rằng nhân phẩm kém."
Cố Hạo Đình nở nụ cười. Cô ở bên hắn, chỉ cần nói một câu đơn giản là đã có thể khiến cho tâm trạng hắn tốt hơn nhiều. Có cô ở bên, hắn cảm thấy mãn nguyện rồi.
"Anh bảo Trình Dật đưa em về." Cố Hạo Đình cưng chiều nói.
"Được, thế đến chỗ của em đã, em cần lấy ít đồ." Hoắc Vi Vũ nói, đôi mắt thoáng vẻ nặng nề.
Có lẽ anh hai đem thứ đó đến rồi. Dường như toàn bộ sự thật sắp sửa được phơi bày.
"Em trả phòng luôn đi, dù sao sau này cũng ở với anh, em dọn hết đồ qua chỗ anh luôn đi." Cố Hạo Đình đề nghị.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com