Hoắc Vi Vũ không phát hiện ra ánh mắt ai kia đang tỏa sáng lập lòe, kể tiếp: "Cô gái đó nghĩ nếu khách đến nhà mà nghe thấy con vẹt mái này nói như vậy thì chắc chắn sẽ nghĩ mình là gái hư. Cho nên cô ấy miệt mài dạy con vẹt học nói những câu khác, thế mà nó vẫn chỉ nói mỗi một câu kia. Một ngày nọ, cô nghe nói ở nhà cha mẹ đỡ đầu của mình có một con vẹt trống rất ngoan. Thế là cô ấy mang con vẹt mái đến, hy vọng con vẹt trống có thể dạy dỗ nó. Anh đoán xem kết quả thế nào?"
"Con vẹt mái dạy hư con vẹt trống luôn à?" Cố Hạo Đình hỏi rất đứng đắn.
Hoắc Vi Vũ bật cười. Cô thấy cái vẻ nghiêm túc trả lời câu hỏi của hắn cực kì đáng yêu. Chắc hồi xưa khi còn trong nhà trẻ, cậu bé Cố Hạo Đình ngoan ngoãn lắm.
"Cười gì?" Cố Hạo Đình chau mày: "Chẳng lẽ con vẹt trống dạy được con vẹt mái? Tỉ lệ chắc là bằng 0."
Support your favorite authors and translators in webnovel.com