"Òa! Trước giờ chưa được thấy ông chủ đánh nhau ngoài đời bao giờ luôn!" Diệp Tiểu Diệp nhanh chóng bu lại, chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn.
Vào lúc này, những người còn lại trong quán phần lớn là các nhân sĩ ở ngoại thành. Ví dụ như đệ tử Hải Vân Tông, còn có những tu sĩ đến từ nơi khác như Bạch Lãng, Chiêm Nghiêm.
Từ Tử Hinh và Thẩm Thanh Thanh thì gần đây vẫn chưa dám đến, số võ giả trong thành Cửu Hoa cũng ít đi rất nhiều, chỉ có nhóm Lương Thạch là còn tới.
"Đây là… Đại Võ sư đúng không?" Lương Thạch nhìn vị giảng viên khôi ngô đang tiến đến gần. "Không dùng súng bắn tên lửa, ông chủ thực sự có cơ thắng à?"
"Ông chủ, cố lên!" Diệp Tiểu Diệp giơ nắm tay nho nhỏ, hô vang. Dù sao thì với tu vi của cô, có nhìn cũng chẳng biết ai mạnh ai yếu.
Sau khi hô lên, cô mới phát hiện, chung quanh có không ít người dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn mình.
"Ớ? Sư huynh, mọi người nhìn muội làm gì?" Diệp Tiểu Diệp hơi thắc mắc.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com