Trong căn phòng khách sạn cao cấp, tiếng thở lúc trầm lúc bổng vang lên, quần áo vứt lung tung trên mặt đất.
Chiếc điện thoại trong túi quần bỗng dưng đổ chuông.
Đ*ch! Phá hỏng chuyện tốt của người khác.
Lục Khải Đông một tay mò tới khóa kéo bên hông của người phụ nữ, tay kia với xuống đất mò lấy chiếc điện thoại trong túi quần ra liếc một cái.
"Cậu Lục."
Động tác của Lục Khải Đông dừng lại, người phụ nữ đó bất mãn mà õng ẹo kêu một tiếng.
Anh ta hất bàn tay cô ta đang vòng quanh eo mình ra, trên người không mảnh vải che thân ngồi dậy nghe điện thoại không chút thân thiện: "Sao?"
"Bà cụ non nhà tôi," Hoắc Thường Tầm dừng lại rất lâu rồi mới nói, "Tôi không tìm được."
Giọng nói… của một kẻ bất lực.
Lúc Khải Đông không cần hỏi cũng biết, đại khái là tìm đến mức sắp điên rồi cũng không tìm thấy người đâu, anh ta mò bao thuốc và bật lửa ở đầu giường lại rồi châm một điếu: "Cô ấy không ở chỗ cũ à?"
Support your favorite authors and translators in webnovel.com