Bộ phim kết thúc, đèn trong phòng chiếu bật sáng, có rất nhiều người khóc đến đỏ hồng đôi mắt, chỉ có điều, hoạt động của suất chiếu thử vẫn đang tiếp tục. Nào là phỏng vấn, chụp ảnh, phát ngôn đều đang tiến hành ở khắp các vị trí. Cảm xúc bi thương tráng lệ cũng dần tan đi dưới sự điều khiển đầy hài hước của đạo diễn.
Cũng có những người cứ ngồi mãi không ra khỏi rạp. Cô ngồi trong một góc kín đáo, nước mắt rơi ướt đẫm cả khuôn mặt.
"A Hòa," cô gái ngồi ở dãy ghế sau nhìn rất dịu dàng thùy mị, lúc nói chuyện, giọng cô ấy nhẹ nhàng đến lạ thường, mềm mại uyển chuyển như cô thiếu nữ ở trấn nhỏ vùng Giang Nam vậy: "Cậu làm sao thế?"
Cô gái được gọi là A Hòa kia còn rất trẻ. Cô ấy để tóc ngắn gọn gàng, đôi mắt sáng như sao, tựa như tranh vẽ, trên khuôn mặt đầy vẻ khí khái anh hào.
"Tớ làm sao cơ?" Cô đưa tay lên sờ mặt, lại thấy nước mắt đã lạnh ngắt thấm đẫm cả lòng bàn tay.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com