Khương Cửu Sênh mở mắt ra: "Thời Cẩn!"
Thân thể cô run rẩy, chợt bừng tỉnh, ánh mắt trống rỗng, mãi mà không hoàn hồn lại.
Một bàn tay giữ lấy eo cô, cả người cô bị ôm thật chặt. Cảm nhận được hơi thở quen thuộc mang mùi thuốc nhàn nhạt, cô chậm chạp ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt của Thời Cẩn.
"Sênh Sênh, anh ở đây." Thời Cẩn giơ ngón tay lau đi nước mắt trên khóe mi Khương Cửu Sênh. Anh cúi đầu, đôi môi lành lạnh in lên trán cô: "Sao vậy? Sao còn khóc nữa?"
Cô vẫn còn sợ hãi, nằm trong lòng anh thở dồn dập: "Em lại mơ thấy ngôi nhà kính đó."
Trong giấc mơ, tay cô dính đầy máu, Thời Cẩn cầm dao, có hai người đang nằm trên mặt đất, không thấy rõ mặt mà chỉ thấy máu chảy lênh láng…
***
Sắp tới giờ tan tầm, bầu không khí trong đồn cảnh sát trở nên thoải mái hơn nhiều.
Cảnh sát hình sự thực tập Tiểu Giang vừa làm xong hồ sơ, tranh thủ lướt weibo trong lúc rảnh rỗi, sau đó bắt đầu than thở.
"Haizz!"
Support your favorite authors and translators in webnovel.com