Đôi mắt hoa đào sâu thẳm tuyệt đẹp đang yên lặng nhìn cô, đôi môi quyến rũ khẽ mở: "Tiểu Hi, chào buổi sáng."
"… Chào…"
Tóc gáy dựng hết lên, cô xấu hổ gần chết: "Bệ hạ… Có thể thả lỏng một chút không… Chúng ta…"
"Sao cô lại nằm trong lòng tôi?"
Hoắc Vân Thâm cố tình hỏi lại một câu.
"Xin lỗi… Tôi không biết… Mấy đứa trẻ…"
Nghĩ đến đám trẻ, Cảnh Hi bối rối vọt ra khỏi vòng tay anh, tìm kiếm mấy đứa trẻ trên giường, nhưng không hề tìm được: "Các vương tử điện hạ đâu rồi?"
"Khỏi phải tìm, chúng đang ở phòng chúng."
"…"
Cảnh Hi cạn lời rồi, không phải sau khi bọn họ ngủ, người đàn ông này đã bế mấy đứa nhóc đi, còn để mình lại chứ?
Hành động gì thế này?
Chờ đến khi tỉnh hẳn, Cảnh Hi mới phát hiện: không phải người đàn ông bế bọn trẻ đi mà là đã bế cô đi, bây giờ cô đang nằm trong phòng quốc vương.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com