Thấy anh trai nhỏ nũng nịu trong lòng mẹ, Anh Bảo cũng nhào vào lòng mẹ mình, dụi dụi chiếc đầu nhỏ.
Làm nũng với mẹ xong, cô bé lại quay sang làm nũng với cha.
Hai đứa trẻ đến đã xua đi sát khí lạnh lẽo tràn ngập trong phòng.
Hoắc Vân Thâm giấu đi sự sắc bén, thay vào đó là sự dịu dàng, thân mật cùng con gái.
Nằm trong lòng Hoắc Vân Thâm, Anh Bảo ló chiếc đầu nhỏ ra: "Papi, có thể đi thả diều với Bảo Bảo không? Bảo Bảo đã nói với anh trai, papi của con là papi lợi hại nhất trên thế giới, thả diều cũng giỏi nhất."
Cô bé đã trót khoe khoang như vậy, hi vọng papi có thể giữ thể diện cho mình.
Hoắc Vân Thâm dở khóc dở cười, búng chiếc mũi nhỏ của cô nhóc, cưng chiều nói: "Được, đi! Papi đưa các con đi thả diều!"
Hoắc Vân Thâm đứng lên, dẫn theo hai đứa trẻ ra ngoài. Trong phòng, hai người phụ nữ tiếp tục nói chuyện.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com