Phương Tiểu Tranh và Hứa Hi Ngôn hát cặp với nhau vô cùng ăn ý, cậu một câu mình một câu, nói thẳng ra là muốn một số người nghe xong phải thấy khó chịu.
"Ừ ừ, chúng ta đi thôi, đừng tốn thời gian ở đây nữa."
Hứa Hi Ngôn muốn đi về. Trong lòng cô đang rất vui vẻ, chỉ mong được gặp Hoắc Vân Thâm sớm một chút.
"Được được, đi thôi."
Phương Tiểu Tranh kéo cô đi.
"..." Sắc mặt Hứa Tâm Nhu vô cùng khó coi, mắt đỏ rực như sắp nhỏ ra máu.
Hôm nay cô ta bị người khác làm mất mặt ngay trước mặt mọi người, chỉ có thể trách Hoắc Cảnh Đường vô dụng.
Thấy viên kim cương mình thích bị người ta mua mất ngay trước mắt, cô ta liền nũng nịu với Hoắc Cảnh Đường: "Cảnh Đường, anh nói xem giờ phải làm sao đây? Người ta thích chiếc đó mà!"
"Hay là chúng ta xem cái khác đi, ở đây có cái còn to hơn đẹp hơn viên đó, em cứ chọn tùy thích."
"Em không thích, em chỉ thích chiếc đó thôi!"
Support your favorite authors and translators in webnovel.com