Nghe nam thần ảnh đế hát xong cả ca khúc, trong phòng yên tĩnh một hồi lâu, mọi người đều chìm đắm trong thế giới âm nhạc mà anh tạo nên, không cách nào thoát khỏi.
Cuối cùng là Hoắc Vân Thâm nói một câu "cảm ơn" phá vỡ không khí tĩnh lặng.
Phương Tiểu Tranh tỉnh táo trở lại, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc và khó tin.
"Trời ơi anh Hoắc, anh giỏi quá đi mất! Tôi nhắm mắt lại còn tưởng là đang nghe bản gốc nữa chứ. Hát hay thật sự! Đỉnh quá!"
Vương Đại Trí cũng giơ ngón cái lên, nói lời thật lòng: "Hát rất hay. Hay hơn tôi một chút."
Phương Tiểu Tranh đưa khuỷu tay chọc bạn trai mình: "Cái gì mà hay hơn anh một chút? Cái giọng hát dở ẹt kia của anh có thể so sánh với anh Hoắc được à? Người ta hát kiếm được tiền, anh hát thì chỉ đi lấy mạng người khác thôi."
Vương Đại Trí: "..."
Con tim bé nhỏ chịu đựng một nghìn cú đả kích, cùng lắm thì anh ta chỉ hát không được hay thôi, không đến mức lấy mạng người khác chứ!
Support your favorite authors and translators in webnovel.com