Thấy Phong Lăng đã mệt lử tới mức đến cánh tay cũng không nhấc lên nổi, cứ thế buông thõng xuống hai bên người, cả người cô đều mềm nhũn, Lệ Nam Hành hôn lên trán cô, khàn giọng nói nhỏ: "Tối qua còn đau không?"
"…"
"Chắc không đau đâu nhỉ, cùng lắm thì chỉ đau họng thôi." Hơi thở nặng nề của người đàn ông phả vào tai cô, đến giọng nói nghe cũng ướt át: "Em đã kêu gào thành thế này, suốt đêm không ngủ cũng có thể quy về công lao của em rồi."
Phong Lăng căn bản không biết rằng, một người bình thường luôn lạnh lùng như cô nhưng khi cô đỏ mặt dưới thân anh, không ngừng thở hổn hển, run rẩy, lúc thì nhíu chặt hàng lông mày, lúc thì không khống chế được phát ra những âm thanh đứt đoạn cố gắng kiềm chế, quả thực khiến anh không thể khống chế được bản thân.
Cô nhắm mắt bất động nhưng vành tai đã nóng bừng đỏ ửng vì câu nói của anh.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com