Phong Lăng nghe mà hoàn toàn không hiểu gì cả, cái gì mà động phòng hoa chúc ba năm trước, cái gì mà bù đắp?
Cô đẩy Lệ Nam Hành nhưng không biết người đàn ông lên cơn điên gì, hoàn toàn không quan tâm đến tâm trạng bực tức lúc này của cô. Anh ôm cô, hôn rồi lại hôn, như thể dù có hôn nhiều đến mấy cũng không đủ.
"Lệ Nam Hành, em đang nói chuyện nghiêm chỉnh với anh, anh lên cơn điên gì thế hả, đừng hôn nữa, đừng hôn… ưm."
Cô lại bị anh bế lên, sau khi bị anh mạnh mẽ đè lên giường một lúc lâu, Phong Lăng bị hôn tới mức phát cáu, sự bất mãn trong ánh mắt cũng dần bị tâm trạng xoắn xuýt này thay thế, buồn cười nhưng cô lại không cười nổi, cô đẩy anh: "Được, được rồi, có gì thì từ từ nói, đừng hôn… á… Lệ Nam Hành, tay anh đàng hoàng chút đi, đừng sờ mó lung tung…"
Support your favorite authors and translators in webnovel.com