Vỗ vài cái mà dường như Lệ Nam Hành vẫn không có phản ứng gì, Phong Lăng lập tức tiến đến trước mặt anh, quan sát gương mặt đối phương, sau đó vừa vỗ vừa gọi tên anh.
Cho đến khi đôi mắt nhắm nghiền yên tĩnh của người đàn ông khẽ động đậy, ngón tay đặt trên đùi cũng khẽ cử động một chút như đang đáp lại lời cô.
Phong Lăng thấy tay anh cử động, lúc này lại thấy anh chầm chậm mở mắt ra, không hiểu sao lại thấy chua xót, cô nhìn gương mặt anh, nói khẽ: "Phải làm sao thì anh mới có thể gắng gượng được, cố gắng đừng ngủ thiếp đi?"
Người đàn ông hơi hé mắt nhìn cô, như thể muốn cười một chút cũng không còn sức, nhưng anh vẫn khẽ mấp máy khóe miệng, nói với giọng nói khàn đặc nhưng cũng rất nhẹ: "Em nghĩ xem?"
Phong Lăng không thể hiểu được ý trong câu nói này của Lệ Nam Hành, cô chỉ nhìn anh: "Tôi nghĩ gì chứ?"
Thật đúng là lúc cần hiểu thì mãi không chịu hiểu, còn lúc không cần hiểu thì lại hiểu lung tung.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com