Nam Hành đang nhìn cô, đôi mắt anh sâu như giếng cổ, vừa lạnh nhạt vừa cao quý, thản nhiên mà lại kiên định.
Như thể nếu các món ăn mới này không làm cô hài lòng thì người phụ trách căng tin sẽ phải tiếp tục nghiên cứu món khác vậy. Nếu không, e rằng anh ta sẽ không giữ được việc làm trong căn cứ nữa.
Phong Lăng yên lặng chớp mắt một cái, lại nhìn ánh mắt mong chờ của người phụ trách căng tin, cô cúi đầu xuống bắt đầu ăn.
Sau khi ăn vài miếng cô lại bỏ bộ đồ ăn xuống, ngước mắt lên thì thấy Nam Hành vẫn đang nhìn mình.
"Mùi vị thế nào?"
"… Cũng khá ngon."
"Thật sự ngon?"
"Vâng."
"Vậy sau này còn đưa đồ ăn trong khẩu phần của mình cho người khác ăn nữa không?"
Phong Lăng: "…"
A K: "…"
Mọi người: "…"
Hàn Kình và Tiểu Hứa lẳng lặng đứng một bên, trong lòng đã đánh dấu Phong Lăng là một người tuyệt đối không thể chọc vào.
Lão đại chưa từng đối xử với ai như vậy cả.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com