Quý Noãn đẩy bàn tay anh đang đặt bên hông cô ra, thậm chí còn lấy móng tay cấu anh.
Nhưng Mặc Cảnh Thâm không những không buông, ngược lại còn ôm cô chặt hơn, tiếp theo một giọng nói đàn ông lạnh nhạt truyền từ đỉnh đầu xuống: "Quý Noãn, anh đã nhường nhịn em lắm rồi, em vẫn còn bướng bỉnh sao?"
Quý Noãn lập tức ngước mắt lên liếc anh. Vì sợ Tiểu Hồ nghe được nên cô hạ thấp giọng chỉ đủ để Mặc Cảnh Thâm nghe thấy: "Tối qua anh còn chưa thỏa mãn sao? Bây giờ không thể cho tôi một mình ngồi yên tĩnh một lát hả? Ôm cái gì mà ôm? Buông ra!"
Sắc mặt anh tựa như bất mãn lại như không, giọng nói lộ ra ý cười nhạt: "Ai nói với em rằng anh chỉ cần tối qua là đã thỏa mãn?"
Support your favorite authors and translators in webnovel.com