Quý Noãn lườm anh: "Mặc Cảnh Thâm, tôi đi hay ở là quyền của tôi! Tôi ở đây không có tiền, không có điện thoại, không có tự do, không ăn thì ngủ, đến cả heo còn đôi lúc được đi ra ngoài nhìn ngắm. Tại sao tôi dưỡng thương mà lại bị anh giam cầm như thế này?"
"Em không có tiền? Em có điện thoại?" Anh như cười như không: "Có cần anh tịch thu điện thoại em giấu dưới gối không?"
Quý Noãn: "…"
Cái gì?
Sao anh biết được?
Anh lại liếc cô một cái: "Chẳng lẽ em định để anh chứng thực tội danh biến em trở thành heo cướp đoạt tự do của em sao? Em giấu điện thoại dưới gối vụng về như thế, em nghĩ là anh không biết à?"
Quý Noãn: "…"
Chẳng qua cô vẫn cho rằng Mặc Cảnh Thâm là loại đàn ông đàng hoàng, sẽ không làm cái chuyện lục soát dưới gối của cô, nên vẫn rất yên tâm giấu điện thoại ở đó.
Không ngờ thế mà anh vẫn biết!
Nhưng theo cô nhớ, mấy ngày hôm nay anh đều không có cơ hội chạm vào chiếc giường cô ngủ, chứ đừng nói đến dưới gối.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com