Lúc Phong Lăng tìm thấy Quý Noãn, cô giống như hồn ma lang thang vậy, thậm chí một số người nhà bệnh nhân ngoài phòng bệnh cũng bị cô làm giật mình.
"Bà Mặc?" Phong Lăng vội bước nhanh tới.
Nhưng Quý Noãn lại như không nghe thấy tiếng gọi của Phong Lăng, quay người đi vào lối vào cầu thang. Cô đã tìm khắp mười mấy tầng rồi, hai chân tê rần, vừa bước xuống cầu thang chân bỗng run lên, lảo đảo ngã chúi về phía trước.
"Quý Noãn!" Phong Lăng cấp tốc lao tới đỡ lấy cô, nhưng vẫn chậm một bước. Đầu gối Quý Noãn đập vào góc cạnh cầu thang, mặc dù cách lớp quần, nhưng không cần vén quần lên cũng biết chắc đã bầm tím một mảng lớn.
"Rốt cuộc cô đang làm gì vậy? Không phải ông Mặc đã tỉnh rồi sao? Thế này là thế nào?" Phong Lăng dùng sức kéo cô, cho đến khi kéo Quý Noãn đến chiếc ghế dài trước cửa lối vào của tầng tiếp theo, vừa xoa chân cho cô, vừa ân cần nhìn cô.
Quý Noãn không nói lời nào, giống như không cảm thấy đau vậy.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com