"Vừa rồi em chỉ thuận miệng nói thôi mà!"
"Thuận miệng nói thôi? Chuyện đó có thể thuận miệng nói ra sao?" Mặc Cảnh Thâm nhìn cô, giọng lạnh như băng: "Em mong có một người phụ nữ tựa vào lòng anh giống như em, có quyền chi phối cảm xúc và cơ thể anh giống như em sao? Em hi vọng có một người mà anh sẽ ra sức thỏa mãn mọi yêu cầu của cô ấy ư?"
Anh lại lạnh nhạt nói: "Hoặc là anh cũng có thể bố trí cho cô ấy ở một nơi giống như Ngự Viên. Bọn anh sớm tối bên nhau, ngày dùng ba bữa, chung sống với nhau giống như anh sống với em vậy. Thân mật gần gũi trên sofa, trên giường, trên thảm trải sàn, trong phòng tắm, trong các xó xỉnh của phòng ngủ, em vẫn sẽ nói là em không ngại chứ? Ghen mà cũng phải đắn đo như vậy sao?"
Người đàn ông này đang cố ý cầm dao đâm vào tim cô sao?
Từ tối hôm qua, khi Quý Noãn nhận được tấm ảnh kia, cho đến khi vừa rồi lại nhìn thấy chiếc nhẫn, cô không ngừng tự nhủ mình không tức giận, không để tâm, chẳng sao cả.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com