Cô nhớ mình được Thịnh Dịch Hàn mang ra ngoài, cũng nhớ tự mình muốn tìm nơi yên tĩnh một chút. Khi xuống xe, cô cảnh cáo Thịnh Dịch Hàn không được đi theo cô nữa.
Nhưng cô không ngờ Mặc Cảnh Thâm lại tìm đến nhanh như vậy.
"Em tự lên, hay muốn anh bế lên xe?" Mặc Cảnh Thâm lạnh lùng nói, giọng nói thoáng nhuốm vẻ tàn nhẫn. Tay anh vẫn không buông cô ra, canh chừng không cho cô có ý định chạy trốn.
Xung quanh đều có xe chạy qua chạy lại, cô không cẩn thận sẽ xảy ra nguy hiểm.
Quý Noãn đứng yên tại chỗ.
Bây giờ cô không chỉ không muốn lên xe mà còn muốn cởi giày ra đập vào mặt anh.
Thấy cô đứng ở đây bất động như tượng, cánh tay Mặc Cảnh Thâm mạnh mẽ vòng qua hông cô.
Ánh mắt Quý Noãn chuyển sang người anh rồi dừng lại trên chiếc áo khoác dài cắt may vừa vặn lại có cảm xúc chân thật.
Bên trong anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, không có áo vest.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com