Tần Sở biết ngay anh ta nói đến chuyện kia, đôi mắt anh tối lại: "Vẫn chưa biết."
"Vậy cậu định bao giờ mới nói cho cô ấy biết? Hay là… lừa cô ấy mãi mãi. Quan trọng là cậu… giấu được cả đời hay sao? Hoắc Miên thông minh như thế, sớm muộn gì cũng biết thôi."
"Tôi biết, có điều bây giờ không thích hợp để nói với cô ấy. Chúng tôi vừa quay về những ngày ngọt ngào như trước đây. Tôi không muốn mất vui, không muốn cô ấy buồn vì chuyện của tôi."
"Hoắc Miên thật hạnh phúc, vì chuyện gì cậu cũng suy nghĩ cho cô ấy trước, lo cho cảm nhận của cô ấy trước rồi mới đến bản thân." Cái Rick bội phục nhất chính là sự chấp mà Tần Sở dành cho Hoắc Miên.
Đó là thứ ý chí đáng sợ đến nỗi mà người bình thường không thể có nổi.
Tần Sở cười nhạt: "Thật ra có được cô ấy chính là chuyện hạnh phúc nhất đời tôi. Sao tôi có thể đánh mất cô ấy được?"
Nghĩ đến Tần Sở và Hoắc Miên, rồi lại nghĩ đến bản thân và Tây Tây, Rick càng cảm thấy buồn bực.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com