"Những lời này của cô rất buồn cười đấy… Từ trước đến nay tôi chưa từng có ý muốn đối nghịch với ai. Là anh ta luôn gây rắc rối cho tôi, ngay cả cơ hội phản kích tôi cũng không có… Bây giờ cô khuyên tôi bỏ cuộc sao? Có phải cô khuyên nhầm người rồi không?" Tần Sở cảm thấy Tống Dĩ Thi cực kỳ hài hước.
"Không phải, ý em là… Anh ta muốn cái gì thì anh cho anh ta là được… Không cần đối nghịch với anh ta. Anh ta không hề có giới hạn, bất cứ ai trong chúng ta cũng không phải đối thủ, bởi vì anh ta không có trái tim… Hoàn toàn là một tên ác ma."
"Không bao giờ, dù có chết tôi cũng không để Tiểu Miên rơi vào tay anh ta, kiếp này không được, kiếp sau cũng không."
Tần Sở nói rất tàn nhẫn…
Tống Dĩ Thi cầm ly rượu: "Uống ly rượu này đi. Từ sau em… sẽ không khuyên bảo gì anh nữa."
Tần Sở cầm ly vang đỏ, lẳng lặng nhìn xuống rồi hỏi: "Rượu này cô đã bỏ thứ gì?"
Từ lúc anh đi vào, Tống Dĩ Thi đã không ngừng bảo anh uống, chắc chắn có gì đó kỳ lạ.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com