"Tô Ngự, chúng ta hát bài 'Tình ca hồng trần' được không?" Hoắc Miên quay đầu lại, nhìn anh ta cười xấu xa.
Tô Ngự: "..."
"Đừng có quậy, tôi thật sự không biết hát mấy bài kiểu nhà quê, không theo trào lưu như vậy."
Cũng chỉ có Hoắc Miên mới có thể nghĩ ra cách đùa thế này. Ngay cả tưởng tượng cũng không thể tưởng tượng ra được cảnh cậu Tô hát bài "Tình ca hồng trần" sẽ ra sao nữa.
"Ha ha ha, tôi trêu anh thôi, thật ra tôi cũng không biết hát." Hoắc Miên cười sảng khoái.
Làm rõ được khúc mắc trong lòng Tần Sở, thế nên trong lòng Hoắc Miên thoải mái hơn rất nhiều, tâm trạng của cô cũng không còn tồi tệ như trước nữa.
Lúc thuận tay chọn bài hát, Hoắc Miên chọn bài "Không gặp lại" của Trần Học Đông, sau đó đưa cho Tô Ngự một cái micro: "Hai chúng ta hát bài này đi, tôi khá thích giai điệu này."
"Được."
Hôm nay Tô Ngự rất ít nói, giống như đang có rất nhiều tâm sự. Lúc hát câu thứ nhất, Hoắc Miên đột ngột ngừng lại.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com