webnovel

Chương 1

"Tao ghét gay!"

Đó là những gì tôi luôn nói với bạn bè xung quanh, từ cấp 2 cho đến cấp 3, thậm chỉ cả khi vào đại học, nếu bất kì ai hỏi tôi ghét cái gì nhất, tôi sẽ trả lời mà không cần suy nghĩ "Tao ghét gay."

Hãy dừng lại nếu ai đó muốn mắng tôi, tôi không phân biệt giới tính. Ok, giới tình nào cũng như nhau cả thôi, "miễn là đừng làm phiền tới tao."

Không hiểu tại sao nửa năm nay, kể từ khi bước qua tuổi 18, luôn có những người đồng tính thích quấy nhiễu cuộc sống của tôi. Shit, tôi thấy thực sự không ổn khi phải đối xử với "mấy người đó" như cách mà người thường vẫn làm. "Mấy người đó" cứ uốn éo đi lại như không có xương sống, còn luôn muốn chạm vào tay tôi. Mịa, sao không tự chạm vào tay mình đi? Cứ muốn đụng vô tay tôi là sao?!

Khi ai đó nói về vấn đề này, kì thực nó rất phiền phức. Đừng để tôi nghe thấy ai nhắc về cái vấn đề chó má này nữa. Tôi không muốn bị chửi là kì thị, ích kỉ và nhát như thỏ đế, nhưng mà ghét chính là ghét, tôi vô cùng ghét gay!

Vì vậy, mấy thằng bạn tôi khi biết điều đó, lại châm biếm rằng, nếu mày là gay, tốt nhất đừng có tới gần thằng Type, hoặc đơn giản nhất là đừng để nó biết, nếu không thì Type nó không những chửi mày lên bờ xuống ruộng mà nó còn đánh và đá đít cả bọn.

Nhưng chỉ đơn giản là ghét thôi! (Trách tôi được à?)

Bây giờ tôi đã vào đại học, tôi đã xin ba tôi được chuyển ra ngoài trường, có lẽ cuộc sống ngoài trường sẽ thoải mái hơn. Tôi không cần chia phòng với người lạ, cũng có cơ hội mang bạn gái về phòng để vui vẻ. Chỉ nghĩ vậy, tôi đã thấy mãn nguyện rồi. Nhưng giấc mơ đó, tôi đành cam chịu bị dập tắt từ trong trứng nước, vì ba tôi bảo:

"Con trai thì nên sống ở kí túc xá trường, con cần biết cách sống hòa hợp với người khác. Đừng có đắm chìm vào thế giới của mình nữa, bước ra ngoài xã hội và giao lưu nhiều hơn với mọi người. Con có biết cách tương tác hòa hợp với người khác không? Thử đi rồi năm sau chúng ta nói chuyện."

Cuối cùng, ba tôi nói bằng bất cứ giá nào, Type, con cũng phải ở kí túc xá trường năm nay. Năm sau, tôi sẽ sống chết ôm đùi ba tôi để xin thuê phòng ngoài kí túc xá trường. Đó là lí do tại sao tôi khó chịu.

Bạn cùng phòng của tôi thế nào? Thực tế là...

"Type, ăn bánh miễn phí đi, đàn anh cho đó."

Má, sao có thể đẹp trai được vậy chứ?

Tôi muốn xoay người nhìn chàng trai đang đi ngang qua bàn, người mà ở chung phòng với tôi trong năm nhất, đẹp từ trên xuống dưới. Bạn có hiểu ý tôi không? Cậu ta có hào quang của người đứng đầu và có trái tim hào phóng của một anh chàng đẹp trai.

Ở chung phòng với người mà cái sự đẹp trai của cậu ta cũng đủ làm tôi muốn choáng váng.

OK, tôi nghĩ tôi nên giải thích về vẻ ngoài phi lý của cậu ta.

Tharn, học sinh khoa Âm nhạc và Nghệ thuật, học nhạc ở đây. Cậu ta vô cùng cao, dù tôi cũng cao gần 1m8. Hình thể của cậu ta giống như một tay chơi trống chính hiệu (Type không biết vì nghĩ người chơi trống sẽ có múi, và Tharn thì có múi). Cậu ta trông rất tuyệt và có hình tượng sạch sẽ. Khuôn mặt của Tharn nhìn lướt qua cũng đủ để tôi thấy cậu ta hẳn là con lai. Cái mũi cao thẳng như cái cầu, tưởng chừng có thể đâm thủng mắt tôi và cậu ta thậm chí còn rất trắng.

Ừ, tôi sẽ không thừa nhận là tinh thần tôi sụp đổ như thế nào đâu.

Mặt khác, tôi an tâm hơn phần nào. Tharn rất được yêu thích bởi đám con gái, cậu ta thu hút như vậy, đồng nghĩa với việc cậu ta không phải gay, vậy thì tôi không phải lo cho cái mông cura mình rồi.

Năm nay sống tốt rồi, yess!!

Trước khi Tharn quay sang treo đồng phục lên móc treo rồi mặc lên cái áo khác, tôi đã nghĩ về cái túi to đầy snack ở giữa cái bàn kiểu Nhật kia. Ok cậu ta trông rất ổn, nhưng một thứ tôi luôn ghét đó là những người quá rộng rãi.

Tharn rất đẹp trai nhưng không kiêu ngạo. Cậu ta chỉ vừa chuyển tới được 4 ngày, cậu ta thường chia sẻ snack với tôi. Chẳng hạn như hôm qua, cơ bản là tôi chỉ lê chân đi về từ hoạt động chào mừng tân sinh viên mới của các giảng viên, tôi quá mệt và lười kiếm gì đó để bỏ bụng, thế là cậu ta đi mua thức ăn và chia cho tôi.

Cậu ta rất yên tĩnh, những việc cậu ta thường làm là đeo tai nghe và nằm nhắm mắt nằm im trên giường. Cậu ta không gây ra tiếng động nào. Do đó, sau khi sống với người bạn cùng phòng này, tôi cảm thấy rất thoải mái.

"Tiếc ghê nhưng mà tao ngán rồi, mấy ngày nay ngày nào cũng ăn. Tao xin lỗi nhé."

Tôi nói, quay sang lấy bộ đồ tính thay rồi chuẩn bị đi ngủ, chợt nghe cậu ta cười.

"Tao không thể hết tất cả chỗ này đâu. Gíup tao ăn một ít đi." Cậu ta đã đổi cách gọi khách sáo từ Naai sang Rao thường dùng giữa bạn bè, cho thấy cậu ta đã nói chuyện với tôi đã cởi mở hơn.

"Hahaha, mày có nhiều gái theo chân thật đấy." Tôi đùa, cảm thấy dường như tôi chưa biết nhiều về cậu ta lắm. Sau khi thay bộ quần áo, tôi quay lại liền thấy cậu ta nhìn tôi chằm chằm, nhưng ngay sau khi tôi bắt gặp ánh mắt cậu ta, cậu ta liền vớ lấy cái cặp rồi đi.

"Tao có tiết."

Sao cậu ta nhìn tôi kì quái thế? Ừ thì Techno thường nói mỗi khi tôi thấy ai hành động kì lạ, ý nghĩ ghét gay chó chết lại làm tôi tưởng tượng rồi suy nghĩ linh tinh.

Tôi nghĩ nghĩ, chợt nhớ mình cũng có tiết, vội vàng lấy cặp rồi đi đến lớp.

Chúa sẽ không ghét tôi đến độ để tôi ở với một thằng gay* trong một năm đâu.

Đương nhiên đó chỉ là ý nghĩ của Type, cậu ấy không hề biết rằng Chúa sẽ không nghe theo lời cậu.

*Từ gốc ở đây là "fags", dùng để gọi người đồng tính một cách kì thị.

Next chapter