6 Chương 6: Biến mất không dấu vết

Translator: Wave Literature Editor: Wave Literature

"Oa oa, oa oa, oa oa!" Tiếng khóc rung trời không ngừng vang vọng trong cabin.

Đúng là rung trời mà! Ngay cả đeo tai nghe cách âm vẫn còn nghe thấy.

Vừa mới nãy, Lam Tiêu đang tính giữ lại một phần ba vỏ trứng, nhưng đứa trẻ này khóc liên tục, khóc đến khàn cả giọng, Nam Trừng thấy vậy liền không nỡ. Lập tức đưa lại cho đứa bé một chút vỏ trứng. Chỉ cần ăn, nó liền không khóc nữa.

Khi mọi người đang tính giữ lại một phần năm vỏ trứng, nó lại bắt đầu khóc. Tiếng khóc to rõ, không khác gì giọng cao của nam ca sĩ.

Một phần sáu, một phần bảy, một phần tám..., một phần mười!

Cuối cùng, vỏ trứng được giữ lại một phần mười, đây là giới hạn cuối cùng. Việc này không phải việc Lam Tiêu có thể tự ý quyết định được nữa, anh ta phải vì toàn đội nghiên cứu mà quyết định. Vì vậy, anh chỉ có thể giữ vững tâm lý của mình, mặc kệ đứa bé khóc thế nào, cũng không đưa nó ăn tiếp.

Nam Trừng cũng hiểu được quyết định của anh, bọn họ dù sao cũng là nhà nghiên cứu khoa học. Tuy rằng nàng cũng thường dùng nước mắt để lay động Lam Tiêu. Nhưng hiện tại, đúng là không tiếp tục để đứa bé này ăn tiếp được nữa.

Bọn họ đều cho rằng, đứa trẻ này khóc mệt rồi sẽ thôi. Nhưng đâu ai biết, nó như có thiên phú về khóc vậy! Dù cho nó khóc khàn cả giọng, nhưng cũng không chịu dừng lại, tiếng khóc còn có lực xuyên thấu. Nó cứ vậy mà khóc liên tục ba ngày ba đêm.

Ba ngày, máy bay trinh sát đã quét xong hoàn toàn vùng cực Bắc chi địa, Nhưng cả đội nghiên cứu không ai vui nổi, mà ngược lại, họ cực kỳ mệt mỏi. Không người nào có thể nghỉ ngơi bởi tiếng khóc của đứa bé, chỉ là nghỉ ngơi cũng đừng hòng mơ tới huống chi là ngủ.

Máy bay trinh sát có phòng chuyên dùng để nghỉ ngơi, nhưng ngay cả cánh cửa kim loại của phòng nghỉ cũng không ngăn được tiếng khóc của đứa bé. Vì lẽ đó, khi máy bay về tới đầu cực Bắc chi địa, sau khi kích hoạt hình thức tự động tuần tra cho tàu, thì tất cả mọi người cũng đã mệt mỏi rã rời.

Trong đầu Nam Trừng bây giờ đều ong ong tiếng khóc trẻ con, nàng mỗi ngày đều chăm sóc đứa bé này, nhưng hắn không chịu ăn uống gì, chỉ có khóc liên tục. Nam Trừng thực sự không còn biện pháp nào.

"Mang nó thả vào bên trong vòng bảo vệ của đài thí nghiệm đi, em cũng tranh thủ ngủ một chút đi, hiệu quả cách âm của vòng bảo vệ khá tốt, hơn nữa trong đó cũng rất an toàn, nó không chạy ra được đâu." Lam Tiêu đau lòng nhìn sắc mặt tái nhợt uể oải của Nam Trừng nói.

"Ừm." Nam Trừng cũng thực sự là chịu không nổi nữa rồi.

Vòng bảo vệ đối với việc ngăn cản tiếng khóc cũng khá hiệu quả, tiếng khóc giảm nhỏ đi một chút, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Ngoại trừ phi công cần phải tiếp tục duy trì sự tỉnh táo để điều khiển máy bay do thám, thì chỉ chốc lát, mọi người đều đã tiến vào mộng đẹp.

Mấy ngày nay thực sự quá mệt mỏi, hơn nữa mọi công việc gần như đã hoàn thành, tâm tình buông lỏng, mọi người vì thế mà rất dễ dàng tiến vào trạng thái nghỉ ngơi. Rất nhanh, mọi người đều ngủ thiếp đi, bao gồm cả Lam Tiêu.

"Oa oa oa..." Tiếng khóc của đứa trẻ con vẫn kéo dài, cặp mắt to xinh đẹp của nó mang đầy oan ức.

Một phần mười vỏ trứng còn lại cũng được đặt trong vòng bảo vệ của một đài thí nghiệm khác, bên trong vòng bảo vệ ngăn cách không khí, nó dùng chân không và trạng thái nhiệt độ thấp để bảo quản, bảo đảm phẩm chất của vỏ quả trứng sẽ không thay đổi. Đợi sau khi trở về phòng nghiên cứu cổ Hồn thú, liền sử dụng máy móc hiện đại nhất xét nghiệm, nghiên cứu mọi mặt.

Muốn giữ bản thân tỉnh táo trong tiếng khóc thật sự là rất khó, hơn nữa có khi còn bị "tẩu hỏa nhập ma" nên mọi người đều lựa chọn ngủ. Ngủ rất say, trong máy bay cũng dần dần an tĩnh, chỉ có tiếng khóc là vẫn to rõ, lúc ẩn lúc hiện.

Phi công điều khiển máy bay cùng hệ thống tuần tra hoạt động bình thường. Sau khi rồi khỏi cực Bắc chi địa liền lập tức bay cao lên tới độ cao vạn mét, theo tốc độ này, chỉ cần cần bảy, tám giờ tới, liền có thể trở về sân bay trụ sở. Chuyến khảo sát lần này của bọn họ cũng chính thức kết thúc.

Phi công ngáp một cái, hắn vẫn đang bị tiếng khóc quấy rầy, hiện tại đã mệt mỏi cùng cực. Sau khi kiểm tra một lần nữa toàn bộ hệ thống tàu tuần tra cùng với hệ thống phòng vệ, xác nhận không thành vấn đề, hắn cũng khép dần hai mắt, từ từ ngủ thiếp đi.

Hiện tại máy bay trinh sát Hồn lực đều thập phần tiên tiến, cho dù hệ thống máy bay xuất hiện trục trặc gì cũng sẽ phát báo động ngay lập tức. Huống chi, bình thường sẽ không xảy ra vấn đề gì.

Trong máy bay tiếng hít thở dẫn trở nên rõ ràng, đương nhiên, tiếng khóc trẻ con inh ỏi là ngoại lệ. Trên một phần mười vỏ trứng còn lại, kim văn như ẩn như hiện. Lúc này không ai biết cũng không ai để ý đến việc nhịp điệu loé sáng của hào quang trên vỏ trứng kia giờ đang dao động theo tiếng khóc của đứa trẻ.

Mỗi khi tiếng khóc to rõ thì những đường vân màu vàng và bạc đó sẽ trở nên sáng chói, còn khi tiếng khóc yếu bớt thì hào quang đó sẽ thu nhỏ lại theo.

Dần dần, dưới sự tác động của tiếng khóc, vỏ trứng trở nên trong suốt. Trên lớp trong suốt đấy, nhẹ nhàng xuất hiện một số vết rách, ban đầu vết rách rất nhỏ, sau đó càng lớn dần lên.

"Keng" một tiếng vang giòn, vỏ trứng tan vỡ, không phải vỡ thành từng khối từng khối, mà là vỡ thành đống mảnh bột mịn, vỡ thành một luồng sáng.

Luồng sáng màu kim ngân đó chui ra khỏi vòng phòng hộ một cách dễ dàng, rồi lại chui vào vòng phòng hộ của đứa bé, khi nó tràn vào miệng đứa bé thì rốt cuộc tiếng khóc cũng ngừng lại.

Cả khoang tàu do thám, rốt cuộc cũng đã yên tĩnh lại. Sau khi đứa bé được hai màu kim ngân đó tràn vào miệng thì cuối cùng cũng ngủ thật say.

Không biết trải qua bao lâu …

"Vù, vù, vù!" Âm thanh trầm thấp rung lên bên trong buồng phi cơ, khiến trong ngủ mê mọi người dần dần tỉnh lại.

"A, cảm giác sau khi ngủ một giấc thật thoải mái a! Tiếng động vừa nãy là gì? Là thông báo máy bay bắt đầu hạ cánh sao? Chúng ta sắp về tới nơi rồi?" Nam Trừng hai mắt mơ màng, hơi kinh ngạc nhìn về hướng tín hiệu trên cabin.

Phi công đã tỉnh lại từ trước, cười nói: "Đúng, sắp tới nơi rồi. Hiện tại chúng ta đang hạ cánh."

Nam Trừng đột nhiên cảm thấy có cái gì đó không đúng, theo bản năng, nàng liền nhìn về hướng đài thí nghiệm.

Đứa trẻ nhỏ đã chịu nằm im một chỗ, da thịt phấn nộn mập mạp thỉnh thoảng hiện ra ánh sáng nhẹ, nhưng nhìn qua lại có chút cô độc.

Nam Trừng theo bản năng liền nghĩ, cha của nó, mẹ của nó ở nơi nào nhỉ? Bọn họ có lẽ đang rất nhớ nó.

"Ồ!" Nàng đột nhiên nhận ra được chỗ nào không đúng rồi, tiểu gia hỏa này cuối cùng đã khóc xong rồi sao?

Nam Trừng vội vàng đứng lên, đến đến bên cạnh đứa trẻ. Ngực nhỏ của nó bởi vì hô hấp nên phập phồng nhẹ, khuôn mặt béo mập nhỏ bé thỉnh thoảng còn rung rung, trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn mang theo vài phần mỉm cười ngọt ngào.

Đây quả thật là đang ngủ sao? Nam Trừng thở phào nhẹ nhõm.

"A, sắp đến rồi sao?" Lam Tiêu chậm rãi xoay người, đứng dậy.

"Lam Tiêu, ngươi mau tới, anh xem, đứa trẻ không khóc nữa rồi. Khi nó không khóc nhìn thật đáng yêu nha!" Nam Trừng vui vẻ ra mặt nói.

"Không khóc . Đúng rồi. Nếu nó khóc thì chúng ta cũng không ngủ được lâu như vậy." Lam tiêu cười híp mắt nói, vừa nói, Lam Tiêu theo bản năng quay đầu nhìn về phía một bên khác, sau đó hắn liền ngẩn ra.

"Vỏ trứng? Vỏ trứng đâu rồi?" Hắn bỗng nhiên quay người lại, ánh mắt nhìn chăm chú hướng về Nam Trừng.

"A?" Nam Trừng sửng sốt, rồi cũng nhìn về nơi để vỏ trứng, đúng, đúng vậy. Vỏ trứng biến mất rồi, không để lại chút dấu vết nào cả.

"Không phải em, em không có làm!" Nam Trừng vội vàng giải thích.

Lúc này, mấy người khác cũng đều đã thức dậy, phát hiện vỏ trứng không có, vội vàng xúm lại.

Lam Tiêu hướng về Nam Trừng ra hiệu, "Đừng hoảng hốt. Em nói không làm thì anh khẳng định là em không làm. Mở lại hệ thống ghi chép của đài thí nghiệm ra, chúng ta xem xem, vòng bảo vệ có phải đã bị ai đó mở ra hay không?"

Nam Trừng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đúng đấy! Mỗi lần mở vòng bảo vệ của đài thí nghiệm ra thì hệ thống đều sẽ ghi nhận lại, thậm chí mật mã để mở của mỗi người cũng đều khác nhau. Có điều, nàng còn vui hơn nữa là vì sự tin tưởng tuyệt đối mà Lam Tiêu dành cho mình, bản thân cũng thả lỏng rất nhiều. Thế nhưng, vỏ trứng đâu rồi?

Hệ thống theo dõi từ buồng phi cơ rất nhanh đã nói cho bọn họ đáp án.

Khi mọi người nhìn thấy kết quả đều ngẩn ra nhìn nhau, cuối cùng mọi người đều hướng mắt về phía Lam Tiêu, Lam Tiêu đành cười khổ, "Mọi người đừng nhìn tôi, tôi cũng không biết. Cái này đúng là không có chứng cứ, cũng không có dấu vết."

avataravatar
Next chapter