55 Chương 55: Chắc là pháo hoa đó

Translator: Wave Literature Editor: Wave Literature

Ngay lúc này, một bóng người bay lên từ bên cạnh, vững vàng rơi xuống đỉnh mái nhà, chính là Chiêm Kinh.

"Đã thành công. Vĩnh Dạ Quân Vương, ngài thật sự không cân nhắc việc nên thả một ít thuốc nổ xuống Tử La Thành sao? Tội Ác Chi Thành đáng để kiêu ngạo thật lâu! Dù sao khoản thu nhập này cũng đủ để Tội Ác Chi Thành duy trì lâu dài." Ánh mắt Chiêm Kinh lóe lên điên cuồng. Với hắn mà nói, thì thứ quan trọng nhất vĩnh viễn là cái cảm giác thỏa mãn sau khi phạm tội này.

"Câm miệng, lập tức lên chiến hạm. Ngươi có biết mấy lão gia hỏa kia của Liên bang đáng sợ đến cỡ nào không? Chẳng lẽ ngươi muốn kéo người Chiến Thần Điện tới đây sao? Còn có Đường Môn cùng Sử Lai Khắc Học Viện. Ngươi muốn chết, thì tự nhảy xuống mái nhà chết đi, đừng có làm liên lụy toàn bộ Tội Ác Chi Thành." Âm thanh lạnh như băng của Vĩnh Dạ Quân Vương truyền tới, tuy nghe không có tâm tình chấn động, nhưng lại làm cho Chiêm Kinh rùng mình một cái.

Vĩnh Dạ Quân Vương nhắc tới mấy cái tên này, với hắn mà nói, thật là như sấm bên tai!

"Không có, không có, Ta đương nhiên không có ý đó. Vậy lui lại a. Chỉ là, tiểu đội thứ tư mất liên lạc rồi." Chiêm Kinh vừa ném chùm sáng Tiến Dẫn, vừa nói.

"Mặc kệ bọn chúng, mất liên lạc thì cho bọn chúng chết. Lập tức rời đi. Thời gian phong tỏa tín hiệu đã đến cực hạn."

Hào quang lóe lên, Chiêm Kinh cũng đã biến mất tại chùm tia sáng Tiếp Dẫn này.

Nháy mắt sau đó, hắn đã tới trên chiến hạm.

Chiếc chiến hạm này tuy rằng thể tích không lớn, nhưng tốc độ nhanh vô cùng, có thể dùng tốc độ xấp xỉ với tốc độ ánh sáng mà phi hành. Trong liên bang, thì chiến hạm loại nhỏ cùng lắm là có thể bay với vận tốc này thôi.

Nhất là nó còn có khả năng tàn hình, chẳng những chiến hạm có khả năng này, mà còn có mười vị Hồn sư am hiểu ẩn nấp điều khiển, đây chính là lý do Tội Ác Chi Thành có thể đi lại tự nhiên, thậm chí chạy khắp liên bang để phạm tội.

Cho nên, khi Chiêm Kinh leo lên chiếm hạm, thì cả người hắn bình tĩnh lại, nhiệm vụ lần này coi như đã hoàn thành viên mãn.

Mà đám tội phạm khác khi lên chiến hạm cũng giải trừ cơ giáp của bản thân mình, lúc họ thấy được Chiêm Kinh, thì trên mặt mỗi người đều toát ra vẻ cuồng nhiệt.

Thực lực của Chiêm Kinh chỉ xem là tạm được, nhưng phải nói là một tên tội phạm nổi tiếng, bởi vì kế hoạch tác chiến lần này hoàn toàn do hắn sắp xếp. Cho dù là Vĩnh Dạ Quân Vương, cũng chỉ xuất hiện với tư cách tổng chỉ huy mà thôi.

Có thể nói, tuy Chiêm Kinh chỉ là một trong mười hai sứ giả của Tội Ác Chi Thành, thế nhưng địa vị của hắn ở trong Tội Ác Chi Thành rất cao. Ngay cả thành chủ cũng rất ưu ái với hắn.

Nụ cười thản nhiên hiện trên khuôn mặt của Chiêm Kinh, hắn thoải mái ngồi xuống vị trí của mình.

"Trừ tiểu đội thứ tư mất liên lạc ra, những thành viên khác đều đã lên chiến hạm." Trong khoang điều khiển truyền ra tin tức.

"Vậy đi thôi. Chúng ta chiến thắng trở về, sau khi trở về, thì Tội Ác Chi Đô sẽ mở rộng vòng tay, nghênh đón những dũng sĩ trở về. Ha ha ha ha!" Chiêm Kinh cười lớn.

Chiến hạm tàng hình chậm rãi lơ lửng tại chỗ cũ, đầu của chiến hạm giơ lên, đuôi lửa tích góp năng lượng. Nháy mắt sau, hai ngọn lửa bất ngờ phụt ra, mang chiếc chiến hạm dài một trăm mét này phóng lên trời. Chỉ trong nháy mắt đã phá vỡ hàng rào âm thanh, phóng thẳng lên trời.

Mặt ngoài của chiến hạm, thỉnh thoảng có ánh sáng ẩn hiện, báo hiệu cho việc sắp tiến vào trạng thái tàng hình. Mà một khi tiến vào trạng thái này, thì giống như cá trong biển lớn, chim trong trời xanh vậy. Ngay cả vệ tinh rađa của liên bang cũng không thể xác định được. Càng không biết chúng đi chỗ nào. Đây chính là một chiến hạm có thể phóng vào trong vũ trụ nha.

Mà cũng ngay lúc đó, trên mái nhà, ánh sáng bạc lấp lóe, Na Na đang ôm Lam Hiên Vũ hiện ra.

Đuôi lửa của chiến hạm phun ra lực rất lớn, khiến cho mái nhà sinh ra gió lốc.

Na Na ôm chặt Lam Hiên Vũ, nhìn gió lốc kia bay tới trước cơ thể của mình, nhưng khi bay tới nó lại giống như gió xuân vậy, chỉ hơi hất nhẹ mái tóc bạc dài của nàng lên thôi.

Ngẩng đầu, hai con ngươi của Na Na nhìn về hướng chiến hạm chỉ còn một chùm ánh sáng nhỏ kia, thì thào nói: "Muốn chạy sao?"

Nàng cầm chặt tay phải của Lam Hiên Vũ,

Chiếc nhẫn trên ngón cái của cậu rất nhẹ nhàng rơi vào trong lòng bàn tay của nàng, chớp mắt sau, Na Na nghiêng người, dưới sự ngạc nhiên của Lam Hiên Vũ, nàng làm động tác ném.

Một đạo quang ảnh màu ám lam phóng lên trời, cái quang ảnh kia biến lớn giữa không trung, sau đó lóe lên rồi biến mất.

"Na Na lão sư." Lam Hiên Vũ vẫn chưa phát hiện ngón tay cái của mình đã thiếu đi chiếc nhẫn, cậu chỉ tò mò, không biết Na Na lão sư đang làm cái gì.

Na Na cúi đầu xuống, hôn nhẹ lên trán của cậu, "Không sao, mọi chuyện kết thúc cả rồi."

"Oanh —— "

Xa xa phía chân trời, tại nơi gần tiếp cận tầng khí quyển. Một tiếng nổ cực lớn vang lên cùng một ánh lửa mạnh mẽ phát ra. Hóa thành một quả cầu lửa thật lớn.

Quả cầu lửa này cháy hơn mấy chục giây mới nhỏ lại, mất đi.

Na Na giơ tay phải lên, làm động tác thu về, thì một đạo ánh sáng ám lam nhanh chóng rơi vào tay của nàng, nàng tùy ý cầm chặt tay Lam Hiên Vũ, thì chiếc nhẫn màu ám lam kia lại lặng yên không tiếng động trở về ngón cái của cậu.

"Na Na lão sư, đó là cái gì vậy?" Lam Hiên Vũ nhìn về cái cầu lửa đang cháy trên trời, nghi ngờ hỏi.

"Chắc là, pháo hoa nha." Na Na cười nhẹ. Mà ngay lúc này, đáy mắt của nàng lóe sáng lên, một cỗ sóng tinh thần vô hình lập tức khuếch tán ra ngoài, chỉ trong chốc lát, đã bao trùm toàn bộ Tử La Thành.

Lúc này Diệp Phong đang ở nhà kho tầng một trăm mười một trợn mắt há mồm nhìn quả cầu lửa khổng lồ kìa.

Quả cầu này dường như là? Chiến hạm của Tội Ác Chi thành? Nó nổ tung?

"Tít tít tít, tít tít tít!" Đột nhiên máy truyền tin của hắn điên cuồng vang lên. Mà ngay lúc này, tất cả thiết bị giám sát và điều khiển, đều khôi phục tác dụng.

Hơn mười phút sau, trong một căn hộ cách Thiên Tế cao ốc không xa.

Mặt đất thoáng vặn vẹo, dần dần, một tấm vải bị nhấc lên, một người từ bên trong chui ra.

Hắn chỉ là một gã trung niên tướng mạo bình thường, trên tay đang cầm thứ giống như là một cái áo choàng cực lớn. Mà lúc này, trong mắt hắn chỉ có sự sợ hãi mãnh liệt.

Cơ thể của hắn thậm chí đang run rẩy vì sợ hãi.

"Nổ, nổ, nổ..."

"Rốt cuộc là ai xuất thủ? Đến tột cùng là ai? Nếu như không phải ta ẩn núp trong tấm áo choàng này, thì chỉ sợ đám tinh thần lực kia đã bắt lấy ta. Quá đáng sợ. Này ít nhất phải là Linh Vực Cảnh tinh thần lực a! Trời ạ! Tử La Thành thậm chí còn có tồn tại như vậy. May mắn, may mắn là mình không lên chiến hạm. Rời khỏi nơi này, phải lập tức rời khỏi nơi này."

"Thành chủ, ta là Vĩnh Dạ, xảy ra chuyện lớn rồi, e rằng chúng ta đã trúng tấm sắt rồi…"

  ...

Lúc Nam Trừng mang Lam Hiên Vũ về tới nhà, thì trời đã xế chiều.

Trải qua nhiều lần kiểm tra, xác nhận, và bởi vì bọn họ còn có trẻ em đi cùng, cho nên mới được thả sớm ra khỏi đồn cảnh sát.

Màn khủng bố tấn công này, chấn động toàn bộ Thiên La Tinh. Hiện tại thì Thiên Tế cao ốc đã bị quân đội tiếp quản. Cũng chưa có công bố chính thức về thương vong bao nhiêu cả.

Chuyên gia gỡ bom, gỡ cả hàng trăm quả bom. Cái tòa cao ốc đắt đỏ này, suýt nữa bị đánh sập nha! Nhưng bất kể như thế nào, lần này Thiên Tế cao ốc vẫn tổn thất rất to lớn.

avataravatar
Next chapter