54 Chương 54: Đừng sợ

Translator: Wave Literature Editor: Wave Literature

Ánh sáng của Hồn đạo pháo nhanh chóng ngưng tụ, mục tiêu ngắm thẳng vào thân ảnh nho nhỏ kia và mẹ của cậu.

Lúc này Lam Hiên Vũ cũng không biết làm gì, cậu chỉ là một đứa bé, cậu chỉ mới sáu tuổi. Nhưng đối diện với cậu là một cái cơ giáp cao hơn sáu mét.

Cậu phóng ra băng trùy, nhưng rơi vào cơ thể của cơ giáp chỉ mang theo một mảnh băng hoa, không gây được bất kỳ tổn thương nào.

Mà Nam Trừng đã ngã xuống đất, muốn cử động cũng khó.

Nhưng mặc dù vậy, cậu cũng không có lui lại, cậu đứng ở nơi đó, mở hai tay ra, mím chặt bờ môi, cậu rất sợ, rất sợ hãi. Thế nhưng, dù sợ cậu cũng phải bảo vệ mẹ.

"Hiên Vũ, chạy mau, mau chạy đi…" Nam Trừng suy yếu nói. Đương nhiên nàng cũng nhìn thấy, nàng hận, hận tại sao mình lại vô dụng như vậy. Nếu như mình là một Hồn sư chủ chiến, cho dù đối mặt với đài cơ giáp màu đen này. Mình cũng có lực đánh một trận. Nhưng mà, nàng không phải, thật sự nàng không phải Hồn sư hệ chiến đấu!

Nhìn bộ dáng nho nhỏ kia, đứa con trai đang giang hai tay ngăn ở trước mặt mình, lòng của nàng như muốn nứt ra.

Bây giờ nàng chỉ có một ý nghĩ trong đầu, đó chính là để cho con của mình chạy trốn, vô luận phải trả giá lớn thế nào, nàng đều đồng ý.

Thế nhưng, đám tội phạm kia không có tình người. Cái Hồn đạo pháo kia vẫn bắn.

"Oanh ——" một đoàn cường quang bỗng nhiên sáng lên từ họng pháo. Luồng ánh sáng chói mắt kia, gần như là trong nháy mắt liền làm cho Lam Hiên Vũ nhắm chặt hai mắt lại.

Trong chớp mắt này, đầu óc của cậu trống rỗng.

Nhưng ngay lúc này, một giọng nói vô cùng quen thuộc, một giọng nói khiến cậu vô cùng an tâm vang lên trong đầu của cậu.

"Đừng sợ."

Lam Hiên Vũ ngơ ngác, cậu phát hiện, mình không bị bất cứ thương tổn nào. Cũng ngay lúc này, cậu phát hiện, mọi thứ ở xung quanh đều yên tỉnh lại.

Cậu ngẩng đầu lên, đoàn cường quang kia vẫn chói mắt như trước. Nhưng mà, chùm sáng đang mãnh liệt bắn tới không biết vì sao, lại đứng yên giữa khoảng không như vậy.

Tiếng la khóc cũng không còn, cũng không còn tiếng thét. Thậm chí mọi vật xung quanh đều an tĩnh lại. Động tác của mỗi người đều dừng lại.

Lam Hiên Vũ quay đầu lại nhìn Nam Trừng, cậu phát hiện, ma ma cũng mình cũng bị ngừng ở đó, trong mắt của Nam Trừng tràn ngập vẻ hoảng sợ, nàng giơ một tay, hướng về phía cậu, dường như muốn dắt cậu chạy khỏi nơi này.

Nhưng mà, tại sao bây giờ tất cả đều ngưng lại, không có một tiếng động nào xuất hiện.

Tại sao vậy? Đây là thế nào?

Ngay lúc này, một bàn tay mảnh khảnh nhẹ nhàng vuốt ve đầu của cậu. Lam Hiên Vũ quay đầu lại, là một khuôn mặt mang theo khẩu trang màu đen.

Mái tóc màu bạc, dưới ánh sáng của đám cường quang kia càng rạng rỡ hơn, nhưng ánh mắt của nàng lại lạnh như băng.

"Na Na lão sư." Lam Hiên Vũ kinh hỉ hét to lên, sau đó đôi mắt của cậu đỏ lên, rúc vào lòng của Na Na, khóc to: "Bọn họ, bọn họ đả thương mẹ của con. Na Na lão sư, mẹ của con bị thương rồi."

"Hiên Vũ đừng khóc. Không có chuyện gì đâu. Có lão sư ở đây, thì sẽ không có chuyện gì xảy ra." Na Na lão sư nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, an ủi tâm tình đang hoảng loạn của cậu.

"Con rất dũng cảm, con đứng trước mẹ để bảo vệ mẹ của con, con đã là nam tử hán rồi." Na Na nhẹ nhàng vuốt lưng của cậu, an ủi cậu.

Mà cũng ngay lúc này, nàng xoay người, nhìn về phía đài cơ giáp màu đen kia, còn có những chùm cường quang đang dừng lại ở khoảng không.

Ánh mắt của nàng vừa băng lãnh mà trầm tĩnh, trong chớp mắt, thì bên ngoài đài cơ giáp kia đã xuất hiện những vết nứt, "Rắc" một tiếng kêu giòn vang lên, cả đài cơ giáp đã bị phá nát, ngay cả người điều khiển bên trong cũng không tránh khỏi, ngay cả luồng ánh sáng muốn đả kích hai mẹ con Nam Trừng, Lam Hiên Vũ cũng biến mất không còn tăm hơi.

"Ầm ầm ầm ầm ầm…" Từng tiếng giòn vang vang lên, dưới tình huống như vậy, từng tên khủng bố đang lơ lửng trên không trung, cứ như vậy mà nổ tung lên, từng tên từng tên một biến mất.

Lam Hiên Vũ nghe được âm thanh như vậy, muốn ngẩng đầu lên nhìn, nhưng lại bị Na Na dùng tay che mắt cậu lại.

Nàng chỉ yên lặng ôm cậu.

"Toàn bộ rút lui?" Trong đáy mắt của Na Na lại hiện lên một tầng lãnh ý. Một tầng hào quang màu bạc lóe lên, mọi thứ xung quanh trở nên bình thường, không còn bị ngừng lại nữa.

"Hiên Vũ ——" Lúc này tiếng gọi thê lương của Nam Trừng mới phát ra.

"Ma ma!" Lam Hiên Vũ hét to một tiếng, vội vàng nhảy ra khỏi ngực của Na Na Na, chạy về phía Nam Trừng.

Nhìn Lam Hiên Vũ đang chạy về Nam Trừng, Na Na ngẩn ngơ, trong mắt của nàng lại lóe lên vẻ mất mát.

Lam Hiên Vũ ôm lấy Nam Trừng, khóe miệng của Nam Trừng vẫn còn máu tươi chảy xuống, một chùy khi nãy, nàng quả thực chịu trọng thương!

Na Na chậm rãi đi đến bên người của Nam Trừng, ngồi xổm xuống, một tay đặt lên lưng của nàng, nói khẽ: "Ngươi rất tốt."

Nam Trừng ngẩn người, không hiểu Na Na đang nói cái gì, nhưng mà nháy mắt sau đó, một cỗ khí tức mát lạnh cấp tốc tràn vào trong cơ thể của Nam Trừng, làm nàng rất thoải mái. Cảm giác đau xót giảm đi rất nhiều.

Từng vòng sáng màu bạc cũng nhộn nhạo lên từ trên người Na Na, người đã chết thì không có biến hóa, nhưng những dân chúng bị thương, thì lại nhanh chóng khôi phục dưới tầng sáng bạc. Trong lúc nhất thời, những tiếng thống khổ tiếng rên rỉ giảm bớt rất nhiều. Mà ánh mắt của tất cả mọi người, đều không hẹn mà cùng tập trung vào bóng người màu bạc phía trên.

Ngay vừa mới nãy, mặc dù bọn họ không thể di động, nhưng mà, thị giác của bọn họ vẫn còn hoạt động, bọn họ vẫn thấy được một màn kia.

Bọn họ cũng không rõ ràng, nữ tử tóc bạc này là một tồn tại thế nào, mà bọn khủng bố giống trước mặt nàng như giấy vậy, ngay cả động thủ còn không có cơ hội.

Quan trọng nhất là, bọn họ được cứu trợ

Nam Trừng rất nhanh ổn định lại, Na Na cúi đầu nói với nàng: "Người làm tiểu Hiên Vũ tổn thương, không thể bỏ qua. Bây giờ ta muốn dẫn cậu ta đi theo, như vậy mới là an toàn nhất."

"Ừ, ừ!" Nam Trừng liên tục gật đầu. Những thứ vừa phát sinh lúc nãy, làm sao nàng không nhìn thấy được? Thân là một Hồn Đế, nhưng mà những thứ Na Na làm khi này, đã vượt qua khỏi phạm vi nhận biết của Nam Trừng về thế giới của Hồn sư.

Năng lực kia là gì? Có thể khiến cho không gian ngừng lại, hơn nữa lại có phạm vị lớn như vậy, ngay cả năng lượng cũng bị bất động. Đây là tồn tại cường đại cỡ nào?

Bây giờ nàng cũng không còn hoài nghi nữ, vị Na Na lão sư này, tuyệt đối là một vị Phong Hào Đấu La cường giả a!

Hôm nay Thiên Tế xảy ra chuyện gì? Nhưng mặc dù xảy ra chuyện gì, thì tiểu Hiên Vũ ở bên người của nàng, nhất định sẽ an toàn nhất.

"Hiên Vũ." Na Na giang hai cánh tay với Lam Hiên Vũ.

Lam Hiên Vũ nhìn về phía Nam Trừng, Nam Trừng nói: "Đi thôi, con đi theo Na Na lão sư thì ma ma mới yên tâm được, ma ma cũng không có chuyện gì đâu." Trong nháy mắt này Nam Trừng hết sức vui mừng, con trai vì nàng mà làm tất cả, dùng thân thể non nớt kia ngăn cản trước người nàng. Vừa rồi nàng đau tới tận xương tủy, mà bây giờ, thì lòng của nàng lại bị hòa tan. Cậu mới chỉ sáu tuổi thôi! Mà biết bảo vệ mẹ của mình rồi.

Lúc này Lam Hiên Vũ mới nhào vào trong lòng của Na Na, ôm chặt cổ của Na Na, dùng sức hôn một cái lên mặt của nàng, "Na Na lão sư, cám ơn người."

Na Na ôm cậu đứng dậy, "Chúng ta đi đánh người xấu."

Ánh bạc lóe lên, nàng mang theo Lam Hiên Vũ, biến mất.

Từng đạo thân ảnh màu đen bay lên trời, rơi vào đỉnh mái của cao ốc Thiên Tế. Một chiếc chiến hạm dài đến một trăm mét, rộng hơn ba mươi mét, cứ lơ lửng trước mái nhà.

Tiếp dẫn chiếc chiến hạm là chùm sáng chiếu rọi xuống mái, từng cái cơ giáp cỡ nhỏ xông vào trong chùm sáng, liền bị hút vào chiến hạm.

Bọn hắn hành động vô cùng cấp tốc, không có nửa phần dừng lại, cứ như vậy, chỉ một lát sau, đại đa số đạo tặc đều đã tiến vào chiến hạm.

avataravatar
Next chapter