53 Chương 53: Tội ác thành công

Translator: Wave Literature Editor: Wave Literature

Trung tâm của kho bí mật.

"Diệp đoàn trưởng suy nghĩ thế nào rồi?" Giọng nói của Vĩnh Dạ Quân Vương lại một lần vang lên.

Hô hấp của Diệp Phong trở nên dồn dập, vào thời điểm này, nội tâm của hắn đang cực kỳ dày vò.Đó là hơn một vạn sinh mệnh a! Thế nhưng, nếu thả Chiêm Kinh, thì liên bang sẽ bị tổn thất cực lớn.

Còn số tiền kia thì đều có những mã hóa đặc biệt, những mã hóa này là cực kỳ phức tạp, cho dù là liên bang đầu não cũng không thể hoàn toàn khống chế, để tránh bị trộm mất.

Trong vài phút ngắn ngủi vừa qua Diệp Phong cũng đã hiểu, thực ra mục tiêu của Tội Ác Chi Thành không phải là số tiền của Thiên Tế cao ốc, mà chúng muốn thừa dịp này kết nối một lần nữa tới ngân hàng trung ương, rồi thông qua Thiên Tế cao ốc này để lấy ở ngân hàng trung ương, suy nghĩ cách trộm tiền trong ngân hàng trung ương.

Mà phương thức trộm, rất có thể là thu hồi toàn bộ tiền và thế chấp mà Thiên Tế cao ốc gửi trong ngân hàng trung ương. Mà con số này là một con số trên trời a! Diệp Phong cũng biết được một chút, chính là việc sau lưng Thiên Tế cao ốc, là một gia tộc rất cường đại đang chống đỡ nó, mà tài phú của gia tộc này, mới là mục tiêu chính thức của Tội Ác Chi Thành.

Thế nhưng, lúc này hắn còn sự lựa chọn sao?

"Các ngươi làm sao cam đoan rằng các ngươi sẽ không thương hại tất cả mọi người?" Diệp Phong lạnh lùng hỏi.

Vĩnh Dạ Quân Vương nở nụ cười, dường như hắn rất vui vẻ: "Không bảo đảm được a! Thế nhưng, ngươi có lựa chọn sao? Mời Diệp đoàn trưởng đến bên cửa sổ nhìn đi."

Diệp Phong sửng sốt một chút, hắn vô thức mà cho rằng đó là một cạm bẫy.

Nhưng nháy mắt sau đó, một tiếng nổ cực lớn vang lên, toàn bộ Thiên Tế cao ốc cũng chấn động theo.

Diệp Phong tức tốc nhảy tới phía cửa sổ, chỉ thấy một ngọn lửa lớn đang phun ra từ phần eo của Thiên Tế cao ốc, còn có vô số vách tường bị phá nát, thậm chí còn có... , tứ chi của con người.

"Tên khốn! Dừng tay!" Diệp Phong run rẩy, hắn đã từng đối mặt qua vô số địch nhân, nhưng mà, tình huống khó khăn như trước mắt thì đây là lần đầu tiên mà hắn gặp phải.

Vĩnh Dạ Quân Vương cười ha ha một tiếng: "Pháo hoa thật đẹp a! Đáng tiếc bây giờ không phải là ban đêm, nếu không thì những pháo hoa này còn rực rỡ hơn nhiều, ngài thấy có đúng không? Diệp đoàn trưởng."

"Ha ha ha ha!" Chiêm Kinh cũng ở đây cuồng loạn mà cười lớn. Hắn biết, ngay lúc này, Diệp Phong đã không còn lựa chọn nào khác, hắn chỉ có thể thỏa hiệp.

"Được, chúng ta rời đi! Thế nhưng..."

"Không có thế nhưng. Lập tức thả Chiêm Kinh, rời khỏi kho trung tâm. À, các ngươi cũng có thể ra bên ngoài để xem. Chuyện này cũng không quan trọng lắm." Giọng nói của Vĩnh Dạ Quân Vương đột nhiên trở nên lạnh như băng.

Ngực của Diệp Phong phập phồng kịch liệt, hắn rất muốn một quyền đánh nổ đầu Chiêm Kinh a!

Thế nhưng, bây giờ căn bản là hắn không thể làm như vậy. Sự giảo hoạt và cường đại của những phần tử tội phạm này, hoàn toàn vượt qua dự đoán của bọn họ.

"Thả hắn." Diệp Phong nghiến răng nghiến lợi nói, không thể không ra lệnh.

Khi còng tay phong ấn của Chiêm Kinh được mở ra, hắn nhếch miệng nhìn Diệp Phong cười cười, khóe miệng vẫn còn vết máu bị Diệp Phong đánh lúc nãy, giơ tay chỉ chỉ ra bên ngoài.

Diệp Phong hít sâu một hơi, bây giờ thì vấn đề lớn nhất chính là hắn không liên lạc được để tìm trợ giúp, ngay vừa nãy, hắn đã ám chỉ cấp dưới lặng yên rời khỏi đây, suy nghĩ biện pháp liên hệ rồi. Thế nhưng, có thể liên lạc hay không thì tới lúc này vẫn còn rất mịt mờ.

Số lượng phần tử khủng bố quá nhiều, vượt xa khỏi suy đoán của bọn hắn. Mà cảnh sát của Tử La Thành đối mặt loại phần tử phạm tội này thì căn bản là không có biện pháp gì, hiện tại thứ cần có phải là quân đội, thế nhưng, quân đội sao có thể điều khiển tới dễ dàng như vậy?

Chiêm Kinh căn bản không có lại nhìn Diệp Phong, hắn không coi ai ra gì rồi đi đến trung tâm đầu não của kho, bắt đầu thao tác.

"Đã liên thông cùng ngân hàng trung ương, bảo trì tín hiệu qua lại, ta bắt đầu thu hoạch. Hề hề hề hề." Hắn đắc ý đem máy truyền tin của mình đeo lên, liên lạc với đồng bọn.

"Ngươi cần bao lâu?" Giọng nói của Vĩnh Dạ Quân Vương vang lên trong máy bộ đàm.

"Không lâu nữa đâu, lúc trước ta đã gieo hạt giống ở bên trong, chính nó sẽ hoàn thành liên thông, dựa theo nguyên kế hoạch,

Thì chỉ cần cho ta một phút đồng hồ là đủ rồi."

"Tốt, toàn bộ thành viên chuẩn bị lui lại."

"Tín hiệu quấy nhiễu vệ tinh mở ra, ẩn hình chiến hạm đáp xuống. Các con dân Tội Ác Chi Thành, ta là Vĩnh Dạ Quân Vương, bây giờ, toàn bộ thành viên chuẩn bị lui lại. Tiếp tục giữ nguyên kế hoạch."

Trên không của Tử La Thành, không khí bị vặn vẹo rất nhỏ, mà đúng lúc này, ba chiếc vệ tinh giám sát và điều khiển đột nhiên gặp điện từ tín hiệu quấy nhiễu siêu cường, tất cả sự giám sát và điều khiển đã bị che đậy toàn bộ chỉ trong một tích tắc.

Trong đám không khí bị vặn vẹo, một chiếc chiến hạm toàn thân đen kịt chui ra từ giữa không trung ngàn mét của Tử La Thành, sau lưng phụt lên đuôi lửa, rồi nhanh chóng rơi xuống, trực tiếp đáp xuống đỉnh Thiên Tế cao ốc.

"Rầm rầm rầm, rầm rầm rầm!"

Những cửa kính bằng kim loại liên tục bị vỡ, từng bóng người bay vụt lên trong luồng sáng của Cơ Giáp, tập trung lại đỉnh Thiên Tế cao ốc.

Diệp Phong nhìn qua thủy tinh có thể thấy được, từng bóng người mặc Cơ Giáp cỡ nhỏ đang xẹt qua cửa sổ, thẳng đến đỉnh mà đi.

Từ chút ít trang bị của những phạm tội phần tử này là đã có thể nhìn ra, trang bị của bọn chúng không thua kém gì so với Kiêu Long chiến đoàn. Thế nhưng, người của mình lại sợ ném chuột vỡ bình, căn bản là động cũng không dám động.

Từ lúc bắt đầu hành động đến khi khống chế cục diện, toàn bộ quá trình này những tên tội phạm của Tội Ác Chi Thành cũng không có dùng quá nhiều thời gian, rất hiển nhiên, tất cả đều được bọn hắn tính toán, kể cả phương diện kế sách dụ địch.

Một phút đồng hồ, rất nhanh đã tới rồi. Tiếp theo, chính là lúc mà bọn chúng đem số tiền khổng lồ của liên bang cướp đến không còn một xu. Mà đáng sợ nhất là, Diệp Phong hoàn toàn không biết sau đó những tên điên cuồng này có hay không làm nổ toàn bộ cao ốc! Đây mới là chuyện làm hắn lo lắng nhất.

Nơi này có hơn một vạn sinh mệnh Nổ lớn chưa hẳn có thể lấy mạng của mình, thế nhưng, trên vạn người chết thảm, trách nhiệm này không có người nào gánh chịu nổi.

Không thể nghi ngờ, đây chính là trách nhiệm của ngành tình báo, nhưng hắn là chỉ huy của kế hoạch này, giống như bụng làm dạ chịu vậy. Mà càng quan trọng hơn, là trách nhiệm thì không nói, mấu chốt ở đây là một vạn sinh mệnh a!

Đây là lầy đầu tiên từ lúc chào đời tới giờ Diệp Phong cảm thấy mình vô lực như vậy. Cho dù bản thân mình cường đại thì sao, bây giờ cũng chẳng làm được cái gì.

Chiêm Kinh rung đùi đắc ý chờ đợi, từ lúc vừa mới bắt đầu, hắn đã biết phe mình nhất định sẽ thành công. Trong ngành tình báo của liên bang vốn đã có người của bọn hắn, huống chi, chỉ huy chính của cảnh vệ tòa nhà cũng là người của bọn hắn. Nếu không, thì làm sao bọn hắn mang được nhiều bom như vậy vào cao ốc?

Mọi chuyện đã chuẩn bị từ hai năm trước, từ khi Thiên Tế cao ốc bắt đầu khởi công xây dựng. Mục tiêu của bọn hắn vốn là gia tộc sau lưng Thiên Tế cao ốc kia.

Hành động của Tội Ác Chi Thành luôn là lôi đình vạn quân, yên lặng thì không nói, nhưng một khi hành động, thì tất nhiên sẽ hoàn thành trong thời gian cực ngắn.

Lần này thì toàn bộ quá trình cũng chưa tới nửa tiếng. Một phần là do bọn hắn điều động tài nguyên rất khổng lồ. Muốn ngăn cản các tín hiệu của Thiên Tế cao ốc, sau đó xâm nhập vào tình báo của quân đội, còn có che đậy vệ tinh, căn bản không hề dễ như nói. Nhưng những chuẩn bị mà bọn hắn làm, cùng với con số trên trời chuẩn bị cướp vào tay, thì những thứ chuẩn bị này chả coi là gì.

Về phần có làm nổ Thiên Tế cao ốc hay không? Đáp án đương nhiên là không rồi. Mặc dù Tội Ác Chi Thành điên cuồng, nhưng chúng cũng không ngu đến mức chọc giận liên bang như vậy. bởi vì trong Liên bang có những tồn tại cực kì kinh khủng, lỡ như kéo những người đó ra, thì Tội Ác Chi Thành cũng không chịu nổi.

Nhưng bom thì có đặt thật, bởi vì quân đội nhất định phải hủy bom, mà hủy thì phải cần thời gian nên không thể đuổi theo bọn họ. Việc này quan trọng hơn việc truy kích bọn hắn nhiều.

Trong lòng của Chiêm Kinh đang tràn ngập cảm giác thỏa mãn. Trên thực tế, là một tên đại sư khống chế tinh thần, nên hắn cũng không có hứng thú với tiền, thứ hắn thích là quá trình, cái loại cảm giác tất cả đều nằm trong tay của mình. Loại cảm giác thành tựu này không thứ nào có thể so sánh được.

"Tích..." Truyền thâu hoàn thành.

Một cái modum nho nhỏ cũng rời khỏi đầu não, được Chiêm Kinh cầm ở trong tay.

...

avataravatar
Next chapter