48 Chương 48: Nhạc Công Tử ca hát

Translator: Wave Literature Editor: Wave Literature

"Vậy được rồi." Vừa nghĩ tới đi chơi, Lam Hiên Vũ cũng không cố trên lại quấn quít lấy Na Na nữa, mà Nam Trừng thấy thế thì cũng vui vẻ. Từ khi Na Na tới, nàng cảm thấy con trai của mình quá thân với Na Na rồi, chính mình là mẹ mà thời gian ở cạnh con trai cũng không bằng thời gian Lam Hiên Vũ ở với Na Na Na. Nên hiếm có lắm nàng mới mang Hiên Vũ ra ngoài được, hai người ở cùng một chỗ thế này, vừa vặn có thể tăng cảm tình lên.

Nam Trừng điều khiển lấy hồn đạo ô tô, vững vàng phi hành trên đường cao tốc trên không.

"Ma ma, hôm nay chúng ta phải ăn cái gì đó thật ngon nha? Sau đó mang một ít về cho Na Na lão sư được không?" Lam Hiên Vũ cao hứng nhìn cửa sổ, vừa nói với Nam Trừng.

Nam Trừng ghen tị nói: "Con lúc nào cũng không quên Na Na lão sư nha! Vậy ma ma hỏi con, con thích ma ma hơn, hay là thích Na Na lão sư hơn?"

Lam Hiên Vũ lườm Nam Trừng một cái, nói: "Ma ma, theo như người lớn thường nói, thì cái này chính là cố tình gây sự."

Tay của Nam Trừng run lên, may mắn xe Hồn đạo lái tự động, dở khóc dở cười nói: "Con học câu này ở đâu?"

Ngay lập tức Lam Hiên Vũ bày ra bộ dáng người lớn, học theo giọng nói của Lam Tiêu: "Nam Trừng, ta nói cho nàng biết, mặc dù ta nuông chiều nàng, nhưng nàng cũng không thể cố tình gây sự nha! La người nhỏ yếu nhát gan như thỏ, cũng có thể nóng lên cắn người đó!"

Nam Trừng trợn mắt há mồm nhìn nhi tử, "Giỏi! Đứa nhóc này, dám nghe lén ba mẹ nói chuyện."

Lam Hiên Vũ cười hì hì: "Không phải con nghe lén nha, tại giọng của hai người lớn quá."

Nam Trừng hừ một tiếng, cười nói: "Tên nhóc này, đúng là một diễn viên hài. Đúng rồi, nói đến diễn viên hài, hình như hôm nay có phát trực tiếp buổi hòa nhạc của Nhạc Công Tử nha.

Vừa nói, nàng vừa mở màn hình trên xe. Một cái màn hình rộng tầm 12 cm sáng lên, không cần chỉnh thêm gì cả, trực tiếp truy cập vào kênh mà Nam Trừng thường xuyên xem.

Vị minh tinh tên Đường Nhạc này dù mới xuất đạo có mấy tháng, nhưng lại đưa đến oanh động lớn trong liên bang. Đơn khúc "Nhớ" để lại ấn tượng cực kỳ sâu sắc cho mọi người. Còn có sự quảng cáo rầm rộ của công ty môi giới, nên trong khoảng thời gian gần đây, thì đơn khúc này đã truyền khắp tất cả các hành tinh của con người.

Mà kỳ lạ là, vị Nhạc Công Tử này chỉ hát có một đơn khúc mà thôi. Nhưng trên người của hắn dường như có một loại mị lực đặc thù vậy, nó giống như bỏ một, mà thu lại mười vậy, được rất nhiều fans nữ hâm mộ. Gần như mỗi lần hắn tiếp sóng đơn khúc, thì độ náo động đều tăng vọt lên.

Còn có một buổi hòa nhạc ngắn nhất lịch sử kia nữa.

Chỉ một đơn khúc "Nhớ", mà hắn hát liên tục ba lần.

Phải biết là, một buổi hòa nhạc bình thường của minh tinh, thì ít nhất phải hát hơn mười ca khúc, rồi còn có giao lưu với nhau, rồi tác động qua lại, sau đó giới thiệu khách quý, ít nhất cũng mất hai giờ.

Mà vị Nhạc Công tử này, những buổi hòa nhạc của hắn chỉ tầm nửa tiếng mà thôi. Từ đầu đến cuối

hắn cũng không nói một câu, chỉ có lên hát ba lần bài hát "Nhớ". Nhưng mà, mỗi một lần hát thì mọi người ở dưới đều nghe say sưa, và trong mỗi lần, hương vị của mỗi lần điều khác nhau. Chẳng cần biết buổi biểu diễn này chỉ có nửa giờ, cho đến khi Nhạc Công Tử đã xuống đài hơn nửa tiếng, thì không có một ai rời đi cả. Tất cả mọi người đều chìm đắm trong ca khúc chưa tỉnh lại được.

Vẫn chưa thỏa mãn nhưng lại rất thỏa mãn, vì vậy mà những người ở buổi hòa nhạc không có bất mãn vì thời gian diễn quá ít. Danh tiếng của Nhạc Công Tử cũng truyền ra từ sự kiện này. Dưới sự lăng xe toàn lực của công ty môi giới nghệ sĩ, thì chỉ trong chốc lát, Nhạc Công Tử một buổi thành danh.

Trên màn hình, Nhạc Công Tử đang đứng giữa sân khấu, một mái tóc màu lam dài xõa tung sau lưng, tướng mạo tuấn tú của hắn khắc sâu vào tâm trí của mỗi người. Mà ở trên sân khấu, Đường Nhạc mặc một bộ lễ phục màu trắng, được tô điểm thêm một chút hoa văn màu bạc, nhìn rất nhẹ nhàng và anh tuấn, làm tôn lên sáng người hoàn mỹ có một không hai.

"Mẹ, mắt mẹ lại sáng lên rồi." Lam Hiên Vũ nhìn thoáng qua mắt của Nam Trừng, không nhịn được kêu lên.

Nam Trừng lại vội vàng ra hiệu cậu im lặng, sau đó chỉnh âm thanh của màn hình lớn lên.

"Bóng dáng của nàng sớm trở nên mơ hồ,

Phảng phất đã đi qua muôn đời luân hồi."

"Giọng của nàng rất rõ ràng, dường như đã vang vọng bên tai của ta không biết bao nhiêu lần."

"Khí tức của nàng như lan như xạ, dù cho qua ngàn thu vẫn quanh quẩn trước mũi ra."

"Tay của nàng mềm mại mà thon dài, nàng vĩnh viễn là bến đỗ tốt nhất của ta."

"Một người có tam thế, một đời tại sinh mệnh, một đời tại xã hội, còn một đời cất giữ mãi trong đáy lòng."

"Nàng ở đời nào?"

"Ba đời của nàng, vẫn luôn khắc sâu trong đáy lòng của ta, chỉ cần ta còn sống, thì nàng thủy chung ở cạnh ta."

"Vô luận nàng ở đâu, vô luận nàng còn ký ức không. Nàng vẫn luôn tồn tại trong ta."

"Trí nhớ của ta sớm đã mơ hồ, nhưng lòng của ta vẫn đang tìm kiếm. Vô luận nào ở nơi nào, ta đều mang nàng đi kiếm hai đời còn lại."

"Cả đời tam thế, khi nào mới có thể gặp nhau, cả đời tam thế, khi nào ta mới có thể nhớ rõ lại nàng."

"Trời trăng soi sáng, dẫn ta bước tới, vô luận là thần giới, vực sâu, vô luận là trời cao, hay đất bằng.

Ta chỉ nguyện cả đời tam thế chồng chất, nguyện thế cuối cùng của chúng ta hòa hợp."

"Dẫn ta đi a, dẫn ta đi a, dẫn ta đi a..."

Thanh âm của Nhạc Công Tử ban đầu rất trong trẻo, nhưng càng về sau, thì thanh âm của hắn dần dần trở nên khàn khàn, ánh mắt của hắn từ thanh tịnh trở nên mờ mịt, từ mờ mịt thì dần dần trở nên thâm thúy, mà khi hắn hát đến câu cuối, thì ánh mắt chỉ còn lại trống rỗng.

Toàn bộ ca khúc không có một câu tưởng niệm, nhưng mỗi một câu đều tràn đầy tình cảm tưởng niệm.

Nam Trừng đã nghe bài hát này không biết bao nhiêu lần, nhưng giờ phút này, ánh mắt của nàng không tự chủ được mà đỏ lên.

Trong bất tri bất giác thì Lam Hiên Vũ cũng an tĩnh lại, với tuổi của cậu, thì không thể hiểu được ca khúc kia, nhưng cậu cảm thấy, ca khúc này nghe rất êm tai, khiến cho cậu cũng có cảm giác rung động nhẹ nhè trong lòng.

"Nhất định Nhạc Công Tử đã từng có một tình yêu rất sâu đậm, nếu không, thì hắn sẽ không hát ra được một ca khúc cảm động như vậy." Nam Trừng thì thào tự nhủ.

"Ma ma, như thế nào là yêu?" Lam Hiên Vũ tò mò hỏi.

Nam Trừng giơ tay gõ trán cậu một cái, "Ông cụ non, không nên tò mò quá nhiều. Đợi khi con lớn thì con sẽ hiểu được."

"Ma ma, sao mẹ lại bạo lực như vậy!" Lam Hiên Vũ kháng nghị.

Nam Trừng cười mỉm: "Ta bạo lực thì có làm sao? Cho dù ta bạo lực như vậy, nhưng ba của con không ở đây, con tìm ai để cáo trạng đây?"

Lam Hiên Vũ đột nhiên nghiêm túc nói: "Con sẽ cáo trạng với Na Na lão sư. Mẹ, con phát hiện ra mỗi lần mẹ gõ đầu con, thì ánh mắt của Na Na lão sư không vui à nha. Hừ hừ!"

Nam Trừng ngẩn người, đột nhiên nàng có cảm giác lạnh sống lưng, dường như, nàng cũng chú ý đến điều này rồi.

Na Na có thể là một vị Phong Hào Đấu La cường giả nha!

"Hừ! Ma ma ghen tị nha! Xem ra con thân Na Na lão sư hơn thân ma ma nữa!" Nam Trừng mân mê miệng.

"Ma ma, mẹ có yêu con không?" Lam Hiên Vũ kéo tay của Nam Trừng, hai mắt mở to, vẻ mặt rất đáng yêu.

Biết rõ là cậu giả vờ, nhưng trong nội tâm của Nam Trừng cũng tay chảy, không nhịn được mà nhéo nhéo hai má của cậu, "Thực sự là không có biện pháp gì với con mà! Ma ma yêu con, đương nhiên là ma ma yêu con nhất rồi. Ma ma yêu con trai bảo bối của mình nhất."

"Ma ma là tốt nhất!"

avataravatar
Next chapter